Tô Bạch nhớ đến Cát Tường nhiều lần đã để cho hắn thử đi vào hình ảnh trong bức tranh kia, con mèo đen đó vẫn luôn đối với bức tranh lưu luyến không rời, hơn nữa còn luôn khuyến khích bản thân hắn đi vào trong bức tranh, lần trước hắn bị hôn mê, thế mà lại bị nó thành công đẩy vào trong bức tranh, sau đó bản thân cơ thể hắn cảm nhận được tình cảnh Vampire kia bị chịu hình phạt thiêu đốt.
Hoặc là nói, sức mạnh đến từ nơi đó mà huyết thi vừa nhắc đến, không phải là giọt máu kia mà chính là bức tranh đó?
Trong nháy mắt có rất nhiều suy nghĩ không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, chỉ là tình cảnh trước mắt, vấn đề đang bày ra trước mắt hắn vẫn rất nghiêm trọng.
Bóng mờ phía sau hắn bay lên, giống như thật sự là cái bóng của bản thân hắn, đồng thời “hắn” sống, Tô Bạch có thể cảm giác được sự tồn tại của “hắn”, vào lúc này, bóng mờ và hắn dần dần gắn liền với nhau, ngay lập tức ngọn lửa trên người bị chặn lại ở một khoảng cách nhất định, vốn dĩ cơ thể và linh hồn sắp mất khống chế, giây phút này lại một lần nữa được khôi phục về chỗ cũ.
Thế nhưng, theo huyết thi dần dần nghiêm túc và điên cuồng hơn, ngọn lửa màu đỏ ngòm kia chẳng những không biến mất, ngược lại nó càng thêm dữ dội và đáng sợ hơn, áp lực dâng lên, không ngừng ập đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây