Gương mặt của Trịnh Nguyệt, một nửa bình thường, một nửa đen nhánh, thế nhưng mắt của bà ta vẫn mở to, bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Bạch đang đứng bên đài phun nước, trong mắt tràn đầy ghen tị, đúng thế, là ghen tị, vốn dĩ bà ta cho rằng việc mình nhận được truyền thừa là chuyện đương nhiên, thế nhưng lúc này lại bị Tô Bạch dùng phương thức mạnh mẽ cướp đoạt lấy, bà ta thật sự không cam tâm.
Có lẽ hình như cô gái mặc áo lông đỏ đã chậm rãi từ trong mê man khôi phục lại, cô ta không còn hỏi xem mình là ai nữa, chẳng qua tổn thương về ý thức tinh thần không dễ dàng có thể giải quyết như thế, hơn nữa, hình như cô ta ngửi được một loại khí tức không tầm thường, cả người chỉ an tĩnh ngồi ở dưới đất, nhìn về phía Tô Bạch.
Mãi cho đến khi, cánh tay cho vào bên trong đài phun nước của Tô Bạch bắt đầu chậm rãi hiện ra một màu đỏ như máu.
Sự ghen ghét trong mắt của Trịnh Nguyệt ngày càng tràn đầy, bà ta dùng một giọng nói rất khàn để lên tiếng:
- Các người thật sự cam tâm ư?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây