Thế nhưng đúng vào lúc này, chiếc đầu của người nhân bản theo người đàn ông đeo kính râm đang rơi trên mặt đất lại bỗng nhiên bay lên lơ lửng, hai tay của thi thể không đầu chống lên mặt đất, lập tức bò dậy, cảnh tượng này rất quỷ dị, khiến cho Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ vốn dĩ đang muốn đuổi theo để chuẩn bị tiến hành công kích với người nhân bản của Tô Bạch đều sửng sốt, vô thức giảm tốc độ của mình lại, đồng thời đem chính vũ khí bản mệnh của mình chắn ngang trước người.
Mắt trái và mắt phải người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm lần lượt phóng ra luồng ánh sáng màu đen và trắng, bao phủ lấy chính mình và người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Trong nháy mắt, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cảm thấy phía sau lưng mình trở nên lạnh lẽo, lúc này ông ta đã thu hồi lại bánh đà vừa bay về phía người nhân bản của Tô Bạch, để nó quay lại che chở cho cơ thể của ông ta. Từ đầu đến cuối, người nhân bản của Tô Bạch vẫn không nhúc nhích, “hắn” vẫn luôn nhắm hai mắt lại như cũ, dường như đối với tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, “hắn” đều không hay biết gì.
Luồng ánh sáng đen trắng này mang theo tính ăn mòn rất lớn, may mắn bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai kịp thời quay về, nếu không, ông ta thật đúng là có khả năng bị một kích bất ngờ này ám toán, chẳng qua ngay cả như thế, bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn đang không ngừng run rẩy, hơi thở của ông ta không quá ổn định, hiển nhiên là phải thừa nhận áp lực lớn.
- Sinh tử âm dương nhãn!
Người đàn ông đeo kính râm lẩm bẩm trong miệng một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây