Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy, sau khi anh ta ngẩng đầu lên, nụ cười trên khóe miệng của anh ta cứng đờ.
Ở trước mặt anh ta có một thi thể đang nằm đó, cổ bị xuyên thủng, một vết thương có tính xuyên thấu rất lớn, gần như chiếm cứ ¾ diện tích của cổ. Nếu như đem cỗ thi thể kia nắm lấy và lắc, đoán chừng cái đầu kia sẽ rơi xuống, bởi vì trên cổ cũng chỉ còn lại một ít da dính liền với đầu mà thôi, đương nhiên, cái đầu này có rơi xuống hay không cũng không có nhiều ý nghĩa là mấy, bởi vì cái đầu này vốn dĩ đã bị đạp cho nát bét, giống như một chiếc bánh bột ngô vậy.
Hiển nhiên thi thể này không phải của Tô Bạch mà là của Chử Đình.
Tô Bạch đứng ở bên người thi thể, ở vị trí cánh tay của hắn cũng có một vết thương rất rõ ràng, sâu đến mức đủ để thấy xương, nhưng loại thương thế này, cho dù đối với thính giả khác mà nói cũng không tính là chuyện lớn gì, càng đừng nói đến người mang huyết thống Vampire như Tô Bạch.
- Tôi vẫn luôn cảm thấy, không có khả năng mỗi một người giả đều ngu ngốc như thế, ừ, ý tứ chính là, không có khả năng tất cả người giả đều ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây