Tô Bạch cứ như thế mở to mắt nhìn người mới ở chung phòng bệnh với mình, không nói chuyện, không lên tiếng, cứ như thế nhìn ông ta.
Bệnh nhân khẽ gật đầu, trước tiên đem chậu nhựa buông xuống, sau đó ông ta chậm rãi ngồi xổm, dùng một cái tay khác rất khó khăn để nhặt được xà bông lên, tiếp theo đó lại lảo đảo dựa vào vách tường để đứng dậy. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, ông ta liền cầm lấy chậu nhựa đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn có vẻ giống như một tên gia hỏa có bệnh thích sạch sẽ.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, tùy tiện xem qua, sau khi phòng bệnh tắt đèn, ánh sáng từ trên màn hình di động chiếu ra có vẻ hơi ảm đạm.
Tùy tiện mở một số tin tức mới ra xem, Tô Bạch khẽ vươn vai, trước đó mơ mơ màng màng ngủ không ít thời gian, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng từ lúc này cho đến hừng đông vẫn còn một lúc, bản thân hắn cũng lười rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài chạy loạn.
Đám người hòa thượng đã giúp hắn làm xong một loạt thủ tục, mỗi ngày hắn đều có thể ở ngay trong bệnh viện truyền glucose, sau đó còn có hộ lý đặc biệt đến chăm sóc cho hắn, dựa theo ý tứ của đám người hòa thượng chính là, cho dù phải nằm trong bệnh viện nửa tháng, nhưng có thể bình an trải qua thời gian làm nhiệm vụ hiện thực, như thế cũng rất đáng giá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây