Lúc này đã là rạng sáng, hai người cũng lười đi ngủ tiếp, Tô Bạch đi đến nấu ít mì, sau đó hắn và Tiểu Lâm, mỗi người bưng một bát mì ngồi ăn ở trên sofa, điện thoại di động của Tiểu Lâm đang phát một khúc nhạc tỳ bà.
Hai người đàn ông vừa nghe nhạc tỳ bà, vừa ăn mỳ, không bật đèn, nhưng tầm nhìn trong phòng vẫn rất cao, chỉ là hơi Âu Mỹám.
Sau khi ăn xong liền đặt bát lên bàn trà, Tô Bạch dựa vào trên ghế sofa, hơi nhắm mắt lại.
Tiểu Lâm lau miệng, sắc mặt anh ta hơi do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Bạch rất rõ ràng, một người có kinh nghiệm sống phong phú như thế, lòng dạ dĩ nhiên là rất sâu, hơn nữa Tiểu Lâm vẫn là một thính giả, đương nhiên anh ta sẽ không đem suy nghĩ trong lòng mình thể hiện ra rõ ràng ở trên mặt như thế, hiển nhiên, Tiểu Lâm cố ý để cho Tô Bạch nhìn thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây