Khóe miệng Phích Lâu nở nụ cười khổ:
- Nhân quả là một quá trình, Lan Lâm nhất định phải dựa theo con đường mà cô ấy đã nhìn thấy để đi, không thể nhảy cóc, càng không thể tự tác chủ trương thay đổi mọi thứ, nếu không, nhân quả sẽ rối loạn, một khi nhân quả rối loạn, cô ấy sẽ không thể nhìn thấy rõ nữa.
- Lấy một ví dụ, nó giống như trong thế giới hiện thực, có rất nhiều cơ quan, tổ chức thường muốn mở các hội nghị giáo dục tư tưởng, nói một chút cái gọi là bản chất giai cấp, công chính liêm khiết, vì nhân dân phục vụ gì đó… Chính những người phát biểu, những người nghe ở bên dưới, thậm chí là toàn bộ nhân dân đều biết đây là cởi quần đánh rắm (làm chuyện vô nghĩa), không có chuyện gì liền kiếm việc để làm, nhưng lại không thể không tổ chức, không thể không làm, đó là một hình thức, nhất định phải tiếp tục đi.
- Nhân quả, theo như ý hiểu của tôi thì chính là như vậy, đi một bước nhìn thấy ba bước, cho dù bảo thủ, cho dù nhìn thấy có phương pháp càng nhanh gọn hơn, nhưng vẫn phải tiếp tục gò bó theo khuôn phép, bởi vì con đường này đã được định sẵn, nếu như chúng ta đi đường tắt hoặc là đường khác, có lẽ sẽ dính dáng đến nhân quả khác, sinh ra cục diện tương tự như hiệu ứng cánh bướm.
- Vậy tại sao cô ta lại tự sát?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây