Vào lúc này, một nửa của tòa nhà cao tầng lộ ra rất bừa bộn, khắp nơi đều là dấu vết bị gió và băng giá phá hủy, may mắn nơi này không có ai ở, cả thành phố này cũng không có bao nhiêu người, cho nên không cần để ý đến việc dọn dẹp.
Tô Bạch ngồi ở trên bậc thang, không ngừng thở hổn hển, ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn một nắm bụi đất bên dưới, đó là dấu vết cuối cùng mà Lan Lâm để lại.
Rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ như vậy cứ thế bỏ mình.
Quả thật không chân thật, khiến cho người ta cảm thấy ngoài dự liệu.
Yến Hồi Hồng đi đến, trong tay anh ta cầm một chiếc hộp tinh xảo không biết tìm được từ nơi nào, anh ta ngồi xổm xuống chỗ nắm bụi đất kia, một tay cầm hộp, một tay nắm lấy tro bụi, giống như đang làm cho Lan Lâm một hũ tro cốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây