Sau khi nói xong, Lan Lâm đứng lên:
- Đêm dài lắm mộng, đây là điều mà tôi lo lắng nhất, nhất là khi anh cảm thấy mình có năng lực nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ, bỗng nhiên phát hiện ra trước mắt mình lại là một màu đen kịt, dường như đã quên đi rất nhiều thứ trong những năm tháng và thời gian lúc trước. Trên thực tế, bản thân anh vẫn luôn không nhìn thấy gì cả, vẫn luôn mò mẫm đi về phía trước. Hiện tại so với trước kia, tôi đã mất đi rất nhiều dũng khí, cũng đã mất đi rất nhiều tự tin.
Xung quanh cơ thể của Lan Lâm xuất hiện một luồng sáng xanh, trước khi đi, cô ta nhìn về phía Yến Hồi Hồng:
- Chuyện bên phía người mèo còn cần anh đi ngăn cản một lúc, ít nhất chờ chuyện bên phía tôi kết thúc, hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Yến Hồi Hồng khẽ gật đầu:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây