Nó hơi giống như giác quan thứ sáu, hoặc gọi là linh tính gì đó, có lẽ chính bản thân mình cảm thấy điều này rất quan trọng, cũng có thể là bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nhất là hiện tại, đối với Tô Bạch mà nói, hắn đang ở trong một nửa trạng thái tinh thần hoảng hốt, cho nên rất dễ dàng suy nghĩ linh tinh.
Tô Bạch cầm lấy lon coca mà chính mình uống dở, một hơi uống sạch. Lúc này cả người hắn mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ, rốt cuộc tư duy của hắn cũng khôi phục lại bình thường, trở nên rõ ràng, cuối cùng trạng thái hồn vía trên mây trước đó xem như là kết thúc.
Lúc này, Tô Bạch bắt đầu suy nghĩ xem câu nói kia rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Nói tóm lại, câu nói này có liên quan mật thiết với hắn, nếu không, hắn sẽ không nhớ kỹ như vậy, cũng sẽ không bỗng nhiên nhớ lại.
Một lúc sau, cuối cùng trong đầu Tô Bạch cũng xuất hiện một manh mối, trí nhớ rốt cuộc cũng quay lại.
Đây chính là lần hắn từ Giang Tô đưa Cát Tường về Thành Đô, ở bên ngoài nhà, bản thân hắn vừa mới đưa Cát Tường vào trong, cũng chính là trả lại cho Lệ Chi, chuẩn bị đón xe về nhà mình ở Thành Đô, khi đó Lệ Chi nhắn một tin qua wechat cho hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây