Rất nhanh, một người phụ nữ mặc bộ quần áo thể thao màu vàng từ trong đống phế tích leo ra, cô ta nhìn Tô Bạch đang nằm dưới đất, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, một thính giả bị chính mình đến gần và giết chết một cách nhẹ nhàng như thế, nhất định không phải là loại mặt hàng giỏi giang gì. Cô ta thậm chí còn chẳng có hứng thú đi tìm tòi đồ tốt trên người thi thể, có thể thấy được, trên người một thính giả cấp thấp như thế cũng chẳng có gì đáng quý. Cô ta đạp một cước, đạp thi thể Tô Bạch rơi vào trong cống rãnh, thi thể lăn lông lốc xuống, bị một đống tạp vật che lấp đi.
Người phụ nữ há miệng, phát ra một tiếng kêu to giống như của loài chim, ngay lập tức ở phía xa đống phế tích, xuất hiện mấy bóng dáng đang chậm rãi đi về phía này.
Trong phòng không bật đèn nhưng có bật điều hòa không khí, cho nên nhiệt độ hơi lạnh, làm cho những người vừa đi từ bên ngoài trở về cảm thấy dễ chịu.
Phác Dao Dao ngồi trên ghế sofa, cầm trong tay một trang giấy, ghi ghi chép chép.
Vương Nhạc Chương và Phùng Á Long đều ngồi ở đó, hai người đều rất yên tĩnh, có lẽ vào lúc này đây, chỉ thích hợp để yên tĩnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây