Vào cuối tháng sau năm 2008, diễn dàn Tianya chính thức đóng topic 《 Một vài ý kiến về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 》 , sự hiếu kì của các cư mạng dường như cũng đã lắng xuống, nhưng cơn sóng dấy lên từ internet này vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh, sau hàng loạt các bài đưa tin dài kì về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, một cư dân mạng ở Sơn Đông đã không chịu được sức hút của vụ án mà bắt đầu đi điều tra. Anh ta chính là “Chủ nhân Điệu Hồng Hiên “
“Chủ nhân Điệu Hồng Hiên”, tên thật Âu Đức Nghĩa, nam, người Chư Thành, Duy Phường, Sơn Đông, hiện cư trú ở Bắc Kinh, profile của anh ta ở weibo cho biết, anh sinh ngày 14 tháng 10 năm 1976, năm 2008 anh ta 32 tuổi, không nghề nghiệp, thông qua những status và tần suất đăng status của anh ta trên weibo có thể đoán chức nghiệp của Âu Đức Nghĩa là một người chuyên viết tin tức trên internet, đồng thời anh ta còn chủ động cung cấp tin tức trong nước ra nước ngoài, bài đưa tin về vị phanh thây ở đại học Nam Kinh của anh ta ngay sau đó đã được trang Voachinese làm thành chuyện đề, chính bản thân anh ta cũng thừa nhận, vào năm 2008 khi sự kiện Hũ An phát sinh, anh ta đã từng nhận được một cuộc điện thoại phỏng vấn từ truyền thông nước ngoài, sưu tầm tin tức của anh ta từ khoản cuối năm 2008 tới đầu năm 2009, sẽ phát hiện anh ta gia nhập một công ty tên là “Kế hoạch doanh tiêu Chính Phương”, chức vụ của anh được trang web của công ty này ghi là ‘chuyên viên kế hoạch’, nhưng mười năm sau thì công ty này không còn bất cứ thông tin nào liên quan tới anh ta, người hiện đang là chuyên viên kế hoạch của công ty này cũng không phải anh ta, chắc là anh ta đã từ chức rồi.
Lấy tuổi của Âu Đức Nghĩa, thì hẳn anh ta là tốp người đầu tiên sử dụng weibo ở Trung Quốc, trong những diễn đàn cũ ver 1.0 đều thấy tài khoản của anh ta, giờ chúng ta vẫn có thể tìm được rất nhiều tin tức được anh ta đăng tải ở các trang blog cũ như “Blogchina” “blog.163” nơi mà chỉ dành cho những người trung niên tụ tập, nội dung trong các bài viết của anh ta đều liên quan đến các vấn đề chính trị hoặc phê bình, chuẩn xác mà nói thì anh ta toàn đăng các bài chửi rủa, cực đoan bất mãn với hiện trạng của Trung Quốc, văn vẻ của anh ta đầy hận thù, trong trang blogchina của Âu Đức Nghĩa hiện có 133 status, tất cả đều là những chủ đề dạng này 《 Một cách nói khác về Alpaca》, 《 sau trăm tuổi tất cả đều là súc sinh 》, 《 Đồ rùa con, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau giải phóng》, 《 Hai thằng ngốc ở đại học pháp luật Hoa Đông》 , từ đó ta có thể thấy được Âu Đức Nghĩa dù đã sớm qua tuổi ba mươi những vẫn không hề trường thành ổn trọng như người lớn, càng không có niềm đam mê văn học như cái anh ta đã tự xưng rằng trong cái ID của mình rằng anh ta là chủ nhân của “Điệu Hồng Hiên” – thư phòng của Tào Tuyết Cần.
Mà càng thú vị là, sau khi xem hết tất cả các status của Âu Đức Nghĩa, ta không thấy bất cứ status nào có liên quan tới vấn đề tra án, ta đều biết trong thế giới ảo internet, những gì mà các cư dân mạng đăng lên, như các bài bình luận, trạng thái cập nhật tin tức, đều có thể phản ánh sở thích, hứng thú hoặc chuyên nghiệp của người đó. Rất rõ ràng, “Chủ nhân Điệu Hồng Hiên” không phải là người say mê gì với việc điều tra phá án như “Hắc Di Tát“. Sở dĩ tôi tốn nhiều từ như vậy để giới thiệu Âu Đức Nghĩa, là chỉ muốn nói rõ rằng, năm 2008 Âu Đức Nghĩa lấy thân phận một cư dân mạng tham gia vụ án ‘1.19’ là một điều rất đáng nghi.
Về cái topic liên quan tới vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh của “chủ nhân Điệu Hồng Hiên” Âu Đức Nghĩa, vì topic này khá linh tinh, nên muốn xem hết cũng không dễ dàng gì, tôi tốn một ngày góp nhặt được đại bộ phận topic, toàn bài viết ước chừng 2 vạn 2 ngàn chữ, chia làm hai phần, phần đầu ước chừng khoảng một vạn năm nghìn chữ, miêu tả tỉ mỉ quá trình anh ta và một nữ phóng viên khác cùng đi đến Giang Tô, Khương Yển thăm viếng cha của Điêu Ái Thanh là ông Điêu Nhật Xương, phần sau khoản bảy ngàn chữ, là phỏng đoán của anh ta về vụ án Điêu Ái Thanh. Những tư liệu có ích trong phần đầu bài viết của anh, tôi đã viết trong phần ghi chép đầu tiên, ở đây tôi sẽ không nhắc lại nữa, mà chỉ phân tích xem, bài viết của anh ta có vấn đề gì, tôi đã chép lại một vài đoạn trong bài viết đó cho mọi người tham khảo:
Ân Đức Nghĩa đầu tiên là giới thiệu cuộc gặp gỡ của anh ta và nữ phóng viên, khi biết cô này chuẩn bị phỏng vấn vụ án ‘1.19’, anh ta đã viết thế này:
“Cô ấy ( chỉ nữ phóng viên, chú thích của tác giả ) nói cho tôi biết, cô muốn tham gia vụ này, tôi lo cô ấy sẽ bỏ cuộc nữa chừng, vì đây là một đất nước đen tối, rất nhiều chân tướng đều bị giấu đi, truyền thông vì sinh tồn, nên dù có tinh thần hào hiệp thế nào cũng phải quan tâm tới sự sống còn của mình trước. Nếu đã có truyền thông chịu đưa tin về vụ án li kì này, tôi đương nhiên rất vui. . .”
Sau đó Âu Đức Nghĩa trước khi đến Giang Tô đã bàn bạc chuyện này với một người bản suốt một đêm dài anh ta viết:
“Qua nhiều năm vậy rồi, anh ta ( chỉ người bạn của Âu Đức Nghĩa, tác giả chú thích) vẫn luôn duy trì tôi, đồng ý theo dõi tất cả những chuyện tôi đã làm. Càng lo lắng hơn cho sự an toàn của tôi. Có những bài viết rất đáng sợ rất có thể bị khiến mình bị cuốn vào sóng gió, nhưng tôi chưa từng buông tha cho lý tưởng của mình, tôi muốn càng nhiều người nhìn rõ xã hội đen tối này, biết về cái đất nước mang bệnh trầm kha này, mỗi người góp một chút sức, sẽ có thể thay đổi đất nước này từ căn bản.”
Khi đến đến Nam Kinh , trên đường đi tới nhà Điêu Nhật Xương, Âu Đức Nghĩa và nữ phóng viên đã gặp một nghiên cứu sinh, ba người nói về vụ án ở đại học Nam Kinh, anh ta có viết:
“Làm tôi kinh ngạc vô cùng. Không thể không bội phục cái sự phong toả truyền thông của chính đảng này, họ khống chế ngôn luận quá mức hoàn hảo …. Xem ra đám cầm đầu nghiên cứu lý luận kia, nên nghiên cứu thêm vài trò hay ho nữa để đùa bỡn dân chúng Trung Quốc. Dùng mấy cái lý luận bốc mùi đó khống chế tư tưởng của dân chúng là bất khả thi. Cho tới giờ chưa bao giờ có một vị chúa cứu thế, càng chẳng có tư tưởng chó má hay chủ nghĩa nào cứu vớt được nhân loại, bảo thủ ngoan cố mà cung phụng những lý luận đó, không diệt vong thì quả là kì tích.”
Đúng vậy, các bạn không có nhìn lầm đâu, trong bài viết được cho là nghiên cứu kỉ càng tỉ mỉ có thể xem như tư liệu về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh đó, ngoại trừ những ý kiến tác giả phản bác các suy luận khác, phỏng đoán và ghi chép không khác gì sổ thu chi, thì hơn phân nữa nội dung đều là như 3 đoạn trên, tác giả chỉ biểu lộ tư tưởng và cái nhìn của mình với xã hội. Mở đầu bài viết, Âu Đức Nghĩa đã biểu hiện rõ ràng thái độ của mình với vụ án này ———— anh ta kiên trì nhận định vụ án “1. 19” còn có ẩn tình khác, anh ta chú ý vụ án “1. 19” không phải như một người yêu thích phá án chú ý tới một vụ án, mà là vì “Công bố một sự thật bị che dấu“. Ngay từ đầu, “chủ nhân Điệu Hồng Hiên “ Âu Đức Nghĩa đã ôm ý nghĩa này để tham gia điều tra vụ án, trong đầu anh ta đã sớm kết luận rằng kẻ gây án là một tầng lớp nào đó. Với anh ta thì việc vạch trần chân tướng của chính phủ Trung Quốc mới là mục đích chính, chứ không phải là vì tìm kiếm manh mối của vụ án ‘1.19’.
Ngày 5 tháng 7, Âu Đức Nghĩa và nữ phóng viên tới Khương Yển, vì giả mạo làm ‘cảnh sát Nam Kinh’, bị anh chồng của Điêu Ái Thanh phát hiện, báo cảnh sát, cảnh sát Khương Yển sau khi liên hệ với cảnh sát Nam Kinh đã bắt hai người lại.
Sau đó Âu Đức Nghĩa lại dùng một phần dài để”Lên án mạnh mẽ” cảnh sát Khương Yển vi phạm nhân quyền, xâm phạm quyền công dân, tuy rằng cảnh sát ở đó chỉ mời anh ta về đồn làm ghi chép, thu thập vân tay mẫu máu, thậm chí khi dẫn hai người họ về đồn, cảnh sát vì chú ý tới cảm xúc của Âu Đức Nghĩa mà để anh ta ngồi ở ghế đằng trước. Nhưng trong mắt Âu Đức Nghĩa, cảnh sát Khương Yến ngắt ngang cuộc phỏng vấn của anh ta, hoàn toàn là ‘bằng chứng’ chứng minh vụ án Điêu Ái Thanh ‘có người đứng sau, cản trở phá án’. Sau khi ở một buổi chiều trong đồn, chờ Âu Đức Nghĩa ra ngoài mới biết nữ phóng viên đã rời khỏi Khương Yển trước, anh ta quyết định lần nữa tới nhà Điêu Nhật Xương, xem xét những vật dụng Điêu Ái Thanh từng dùng rồi trở về. Một tuần sau đó, Âu Đức Nghĩa bắt đầu đăng bài nhật kí về chuyến đi thăm của mình, cũng ở cuối bài thêm vào những phỏng đoán của mình về vụ án này.
Đầu tiên, anh ta nghi ngờ nội tạng của Điêu Ái Thanh không còn đầy đủ, lý do là lúc tư liệu của vụ án bị tuồng ra, không ai có thể chứng minh nội tạng của cô đòn đủ, mà trong thời gian phát hiện vụ án, số lượng phẩu thuật cấy ghép gan ở một bệnh viện nào đó của Nam Kinh có quan hệ với quân đội đột nhiên tăng cao, vì thế Âu Đức Nghĩa tin rằng anh ta có đủ lý do hoài nghi nguyên nhân cái chết của Điêu Ái Thanh có liên quan tới việc buôn bán nội tạng phi pháp.
Thứ hai, anh ta nghi ngờ tiểu thuyết “Vật kỷ niệm” của Vương Đại Tiến đã miêu tả lại vụ án phanh thây nữ sinh, mà lúc xảy ra vụ án, Vương Đại Tiến vừa lúc cho xuất bản lại tiểu thuyết của mình sau khi đã tỉnh chỉnh tình tiết bên trong, vì thế Âu Đức Nghĩa tin rằng anh ta đủ lý do ngoài nghi cái chết của Điêu Ái Thanh, có liên quan tới quần thể các tác giả viết tiểu thuyết.
Thứ ba, anh ta nghi ngờ ban lãnh đạo của đại học Nam Kinh, vì các thầy cô ở đây không nghiêm khắc điều tra việc ăn ngủ của các sinh viên, việc thiếu ý thức trong quản lý ktx của đại học Nam Kinh là nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của Điêu Ái Thanh.
Thứ tư, anh ta nghi ngờ vai trò của chính phủ và quân đội Nam Kinh trong vụ án này, lý do là khu vực xung quanh đại học Nam Kinh cũng là chung quanh khu vực trung tâm thành phố là nơi ở của khá nhiếu quan chức chính phủ và quân đội. Anh ta cho rằng hung thủ vứt xác xa như vậy, cần có phương tiện giao thông, mà năm 1996 ở Nam Kinh chỉ có quan chức nhà nước có thể tự do sử dụng ô tô, đồng thời anh ta còn tin chắc rằng, nơi ở của những quan chức này vào năm 1996 tuyệt đối không bị cảnh sát đến điều tra.
Thứ năm, anh ta nghi ngờ cách phá án và điều tra của cảnh sát Nam Kinh năm đó, lý do, đầu tháng 7 năm 2008. cảnh sát Nam Kinh sử dụng mẫu máu của cha Điêu Ái Thanh để làm xét nghiệm, điều này cho thấy vào năm 1996, cảnh sát Nam Kinh đã điều tra một cách vô ích, và vụ án này tới nay chưa phá được là do cảnh sát Nam Kinh chưa làm tròn trách nhiệm.
Cuối cùng, anh ta tin chắc vụ án ‘1.19’ có người đứng sau, lý do là tháng 6 năm 2008, diễn đàn Tianya đã đóng một topic điều tra, và lần này anh ta đến thăm thì bị cảnh sát bắt lại.
Đến đây, Âu Đức Nghĩa ‘Chủ nhân Điệu Hồng Hiên’trần thuật xong quá trình thăm viếng nhà Điêu Ái Thanh và tổng kết ý tưởng của mình về vụ án ‘1.19’, anh ta cho rằng vụ án này có quan hệ tới việc cấu kết của bệnh viện Nam Kinh với quần thể tác giả và quan chức nhà nước ở Nam Kinh, hơn nữa ban lãnh đạo đại học Nam Kinh và cảnh sát ở đây không làm tròn trách nhiệm, vả lại còn hợp tác che dấu vụ việc, thậm chí tới năm 2008 ‘những kẻ đứng sau’ vẫn tiếp tục che dấu vụ án, cản trở người điều tra chân tướng...