Nếu như hơn 20 năm trước, trò chơi giết người này đã từng diễn ra qua hai lần, hơn nữa nhìn giọng điệu và thái độ trong tờ giấy cuối cùng, hình như có ý muốn kết thúc trò chơi, như vậy khi trò chơi lần thứ hai mở ra, rất có thể người mở ra và vận hành nó không phải là cùng một người, điều này mang ý nghĩa rộng hơn, tuy vụ án giết người này chỉ có một người bị hại là Vương Tuyết, thế nhưng nếu dùng một góc độ khác để xem xét, điều này là một loại thử nghiệm đã hoàn toàn vượt qua tính hạn chế của thời đại.
Người có thể nghĩ ra phương pháp này, đồng thời hoán vị người hành động, Tô Bạch rất khó tưởng tượng, nếu như người này không bị bệnh, không gặp tai nạn, tiếp tục vật lộn trong xã hội, 20 năm sau, người này sẽ đạt đến trình độ nào.
Tay Tô Bạch khẽ xoa cằm, đi tới phòng vệ sinh, xông vào tắm một chút, sau đó cầm dao cạo râu mà khách sạn đã chuẩn bị, cạo ria mép cho mình, lúc này cả người hắn trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dù sao Tô Bạch cũng là một người thanh niên trẻ 22 tuổi, hơn nữa còn rất đẹp trai, chỉ là khoảng thời gian gần đây, trải qua nhiều chuyện khiến cho khí chất trên người hắn có thêm mấy phần nội liễm.
Tô Bạch cất laptop của Sở Kiến Quốc vào trong túi, sau đó cất áo khoác và mặt nạ đi, Tô Bạch cầm theo túi xách rời khỏi khách sạn. Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, có chút hơi nóng khiến cho Tô Bạch có chút không biết làm thế nào, dù sao, cho dù hiểu rõ vụ án của Vương Tuyết có rất nhiều ẩn tình, thế nhưng hắn vẫn giống như cũ, không tìm ra được thứ ràng buộc với Vương Tuyết.
Tìm không thấy thứ ràng buộc với Vương Tuyết, nhiệm vụ hiện thực này căn bản không làm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây