Phần sáu ( đoạn cuối cùng ) nói rõ mặt trên đều là suy luận từ cá nhân chủ topic.
Đấy chính là toàn bộ nội dung của cái topic nổi tiếng đó, cả topic không hề có bất cứ chứng cớ cụ thể hoặc chi tiết gì về vụ án ‘1.19’, tư tưởng trung tâm là “Hắc Di Tát” cho rằng nạn nhân Điêu Ái Thanh là bị một người cô thích, cũng chính là tên biến thái sát nhân hào hoa phong nhã giết chết, mà lý do lại được đưa ra dựa theo logic và khả năng trinh thám của tác giả, muốn nghiệm chứng quan điểm của “Hắc Di Tát” đúng hay không, chúng ta phải đi kiểm tra logic trinh thám của anh ta có vấn đề không. Cho nên tôi sẽ bắt đầu phân tích từ phương diện này.
Đầu tiên, tôi biến suy luận của topic đó thành một sơ đồ đơn giản như sau:
(1) Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát hiện →→→ hung thủ có trình độ văn hoá cao;
(2) Hung thủ không phải cố sức mang nạn nhân đi →→→ hung thủ có quen biết với nạn nhân;
(3) Nạn nhân ở nơi có văn hoá nồng đậm là Nam Kinh, kết hợp với (1) →→→ họ quen nhau vì “Cracked CD”;
(4) nạn nhân khơi gợi ký ức lúc nhỏ của hung thủ →→→ hung thủ giết cô.
Chúng ta đều biết, logic phát triển hoặc kết quả khi một sự kiện này dẫn tới một sự kiện khác thường có rất nhiều khả năng, nói đơn giản chính là một hiện tượng muốn biến đổi chất, thì phải có đầy đủ số lượng và đúng thời điểm thì mới có thể sinh ra hiện tượng khác. Mà nếu phạm vi lượng của một hiện tượng càng lớn, thì mức độ biến hoá về chất của nó sẽ lại càng lớn, quan hệ logic đối ứng cũng sẽ càng nhiều, tỷ như, chúng ta thường có thể từ điều kiện “cha đứa trẻ này họ Vương” để cho ra kết luận “đứa trẻ này cũng họ Vương”. Nhưng, từ điều kiện ‘người thân của đứa bé này họ Vương’ , chúng ta lại không thể nào cho ra kết luận ‘đứa trẻ này cũng họ Vương’, như vậy ‘đứa bé này họ gì’ đã trở thành một logic đối ứng của lượng.
Chúng ta lại quay lại logic của “Hắc Di Tát” , hai điểm (1), (3) rõ ràng có hơn một đôi logic đối ứng, tỷ như (1) ‘Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát hiện ’ có thể ứng với kết quả ‘hung thủ có trình độ học vấn cao’ cũng có thể ứng với ‘hung thụ từng học qua những kỹ năng liên quan’, rồi ‘hung thủ có trình độ thấp nhưng từng học qua các kỹ năng đặc biệt’ đồng thời cũng có thể ứng với ‘hung thủ theo bản năng biểu hiện mình biết các kỹ năng liên quan’. . . Song “Hắc Di Tát” lại chỉ nhận định “Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát “ nên suy ra “Hung thủ có trình độ học vấn cao” , về phần (3) quá trình suy luận cũng như (1), thậm chí so với (1) càng tệ hơn, bằng vào việc “Nạn nhân ở nơi có văn hoá nồng đậm là Nam Kinh” đã suy ra “nạn nhân cực kì thích Cracked CD”, tôi nghĩ cái suy luận này, ai cũng có thể phũ định hoặc bác bỏ. Hắc Di Tát” chỉ chọn lựa kết quả mình cho là hợp lý nhất từ một trong nhiều cặp quan hệ logic, từ đó suy luận ra các phần sau. Như vậy suy luận của “Hắc Di Tát” ngay từ đầu đã bị phiến diện và chủ quan.
Lại nhìn tới (2) và (4), từ bên ngoài, suy luận này tuy không đủ xác đáng nhưng quả thật có khả năng, chỉ là hai điểm này lại xuất hiện một vấn đề lớn, ‘nạn nhân gợi lên ký ức bất hạnh của hung thủ’ và ‘hung thủ không phải cố mang nạn nhân đi’ là hai câu trụ cột của cả đoạn phân tích trên, nhưng hai trụ cột này đều là do tác giải giả thiết! Đến đây, thiếu sót trong suy luận của “Hắc Di Tát” hoàn toàn bị lộ ra: Trước đó đã chủ quan xác định một vài đặc điểm cho hung thủ, sau đó lại căn cứ vào các đặc điểm này để hoàn thành quá trình suy luận, bó hẹp khả năng phát sinh trong vụ án và đầy phiến diện chủ quan.
Phân tích xong logic, chúng ta lại nói tới vật chứng. hơn trăm năm trước, một nhà điều tra của Pháp Edmond Locard đã từng đề xuất “ nguyên tắc Locard”, ông cho rằng quá trình phạm tội thực chất là quá trình trao đổi vật chất, kẻ gây án là một thực thể vật chất, trong quá trình phạm tội hắn luôn mang theo rất nhiều vật chất có thể phát sinh tiếp xúc và quan hệ trao đổi; bởi vậy, vật chất trao đổi trong vụ án tồn tại ở khắp nơi, nó cộng sinh hoàn toàn với hành vi phạm tội, đây là điều không thể thay đổi bởi ý nghĩ của bất kì ai. Sau đó, nguyên tác này đã trở thành chuẩn mực trong giới pháp y —— “Hai vật thể khi tiếp xúc nhau, chắc chắn sinh ra quá trình trao đổi vật chất”, sau nữa thì từ nguyên lý này người ta phát triển ra nguyên lý ‘di dời tin tức’ trong tội phạm học. Như vậy tôi sẽ vận dụng nguyên tắc này để nghiệm chứng giả thiết của “Hắc Di Tát”, nếu nạn nhân Điêu Ái Thanh vì yêu thích “Cracked CD” mà quen biết với hung thủ, như vậy bản thân cô tất nhiên là một người đam mê âm nhạc, quá trình kết bạn giữa cô và hung thủ đương nhiên sẽ có vô số lần tiếp xúc với âm nhạc, mà những tiếp xúc này tất nhiên sẽ biểu hiện trên người hung thủ, vả lại không thể biến mất chỉ vì hung thủ không muốn nó tồn tại.
Nhưng tình huống thực tế là, cảnh sát Nam Kinh đã thu thập hết mọi vật dụng của Điêu Ái Thanh, bao gồm những thứ thu thập được ở Khương Yển, ‘chắc là mấy bao’ (theo tư liệu từ truyền thông), lần lượt kiểm tra, bao gồm cả nhật ký, sổ ghi chép, vật phẩm riêng tư, nhưng đều không có thứ gì liên quan tới “Cracked CD”, từ góc độ vật chứng ta đã có thể gần như hoàn toàn phủ quyết suy luận của “Hắc Di Tát“.
Thứ ba là về con người của “Hắc Di Tát” , vì sao anh ta lại có suy luận này, tôi đã thử vào xem profile của anh ta tại Tianya, tìm tới weibo sina của anh ta, kết quả không khác gì mấy so với kết mà dân mạng đã tìm được vào năm 2008: bản thân “Hắc Di Tát” là một người yêu thích âm nhạc, anh ta có cá tính cực kỳ độc đáo và tư duy phản nghịch không giống người thường. Đồng thời anh ta cũng là một kẻ yêu thích mạo hiểm, có hứng thú với việc trinh thám . . .
( Đây là trang chủ của Hắc Di Tát ở diễn dàn Tianya, thời gian chụp là tháng 1 năm 2014, tài khoản này cơ bản đã không còn dùng nữa, nhưng từ avatar cũng có thể thấy được phần nào tính cách của anh ta, cũng xem như biết được vì sao anh ta lại nghĩ tới manh mối “Cracked CD”)
Đấy là chúng ta vừa phân tích qua cái topic được truyền thông liên tục đưa tin là ‘hành văn nghiêm cẩn, vận dụng ngôn ngữ chuẩn xác, năng lực trinh thám rất tốt’, nhưng từ những gì đã phân tích bên trên ta lại chỉ thấy: không có bất cứ dấu vết gì chứng minh rằng vụ án ‘1.19’ có quan hệ tới “Cracked CD”, “Hắc Di Tát” là người đầu tiên đề xuất quan điểm này, dựa vào trải nghiệm và sở thích của chính bản thân mình, cộng với hứng thú phản bác các luận điểm trước đó, suy ra tình tiết vụ án, nhưng logic suy luận này đã gán cho hung thụ một vài thuộc tính đặc trưng, đó là một sai lầm rất nghiêm trọng, như vậy chúng ta có thể cho cái topic không có bất cứ chứng cứ thực tế hay là logic gì kia một định nghĩa --- nói bậy, đó cũng là quan điểm của cảnh sát Nam Kinh vào năm 2008 sau khi xâm nhập điều tra topic của anh ta : “. . . . . Không có ác ý khi lập topic, nhưng những phân tích về vụ án đều là suy đoán chủ quan .”
Phân tích của “Hắc Di Tát” bị bác bỏ, mà cũng không tính là bác bỏ được, vì cuối topic anh ta cũng đã nói rõ những quan điểm trong topic đều là suy đoán của cá nhân anh ta, chứ không phải chân tướng. Nhưng vô luận là vô tình phỏng đoán hay cố ý dẫn đường, thì topic của “Hắc Di Tát” cũng kéo vụ án “1. 19” đã phủ bụi 12 năm ra ngoài ánh sáng, khoác lên nó màu sắc quỷ dị và khủng bố, cũng thông qua suy đoán hung thủ là một tên sát nhân biến thái hấp dẫn dư luận xã hội. Sau topic của anh ta, vụ án ‘1.19’ từ một vụ án giết người phanh thây đơn thuần đã biến thành một tiêu điểm trong dư luận xã hội, liên tục thu hút sự chú ý của công chúng, cũng từ sau đó mọi người đều có suy nghĩ là ‘bên trong vụ án này chắc chắn còn ẩn tình khác’ . Như vậy vụ án “1. 19” rốt cuộc thật là tác phẩm của một tên sát nhân biến thái? Tôi sẽ phân tích tâm lý hoạt động và trạng thái của hung thủ, cũng như cho ra quan điểm của mình về vụ án này ở phần III phân tích. Nhưng trước đó chúng ta hãy xem một suy luận khác cũng từ một topic trên mạng, so với “Hắc Di Tát” chỉ đơn thuần phỏng đoán, vị sau lại cống hiến những chi tiết ‘nghe có vẻ thật hơn’ về vụ án này.
Phần hai:
Chuyến thăm viếng và suy luận của của “Chủ nhân Điệu Hồng Hiên”