Vì mới đầu mọi người đều không quen cho nên khi ngồi xuống ăn cơm, bọn họ theo bản năng ngồi cách nhau một ghế, nói cách khác giữa hai người sẽ để trống một ghế, sau đó lại dưới bầu không khí đặc biệt này, vị trí ngồi lần đầu tiên cũng trở thành vị trí cố định của mọi người khi dùng bữa sau này, đây cũng coi như là một loại ăn ý ngầm ước định mà thành.
Mọi người đồng loạt kéo ghế của mình ra rồi ngồi xuống, quản gia già bắt đầu lên món, mà mọi người cũng bắt đầu nhớ lại chi tiết trên bàn ăn, một người nói khi đó đang ăn gì, một người nói khi đó ăn món gì đó rất nhiều, một người nói cái nĩa này phát ra tiếng rất lớn, mọi người cùng nhau nhớ lại, đồng thời cũng nghiệm chứng cho nhau.
Mà lúc này, vị trí của người chết Simon không thể nghi ngờ gì đang để trống, người ngồi bên cạnh Simon là Lucy và Piqué, không biết tại sao, mọi người lại không sao nhớ lại được hành động trên bàn cơm khi đó của Simon.
Thế này cũng rất bình thường thôi, vì Simon đã chết trước khi bữa tối bắt đầu, anh ta hoàn toàn không ngồi ở bàn ăn cơm, nhưng mọi người lại không hề cảm thấy thiếu mất một người, rõ ràng có một người đã sắm vai hai nhân vật, dưới loại tình huống này, hiển nhiên cảm giác tồn tại rất thấp, hung thủ cũng không dám làm ra cảm giác tồn tại gì.
Ngay khi quản gia già bưng một cái đĩa trống qua nói là món súp Borsch, đột nhiên Lucy mở miệng bảo: “Tôi nhớ khi đó người ngồi bên này của tôi nói câu để lại súp Borsch cho quý cô này là tôi, sau đó quản gia nói toàn bộ món ăn đều đủ suất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây