“Cô ăn đi, tôi thích ăn hoành thánh, không thích ăn hồn đồn nhỏ.” Chị Lưu đặt hoành thánh lên bàn của Tiểu Tô, sau đó lấy áo khoác của mình trên giá treo đồ bên cạnh.
Nam Thông thuộc thành phố vùng duyên hải, cho dù đã vào hè nhưng về nhà trong đêm sau khi tiết mục đêm khuya kết thúc vẫn rất lạnh.
“Hoành thánh? Vậy lần sau tôi sẽ đặt hoành thánh.” Ngược lại Trần Đức không để ý hồn đồn mà mình mua làm lời cho Tiểu Tô, thật ra anh ta cũng biết mình không có khả năng với chị Lưu, một mặt là vì khí chất lạnh lùng nhất quán của chị Lưu khiến anh ta rất khó sinh ra lòng nhòm ngó gì đó, còn nữa, chị Lưu cũng không phải người phụ nữ trống vắng và cô đơn kia, cho dù mình muốn làm cỏ mềm sáp tới trước mặt người ta thì người ta vẫn không có hứng thú như cũ.
Nhưng có đôi khi đàn ông lại mặt dày như vậy đấy, biết rõ hai người không có một chút khả năng phát triển nào nhưng vẫn không nhịn được mà đối xử tốt với cô ta.
Chị Lưu không còn trẻ, tuy rằng đã bảo dưỡng đến mức hoàn toàn khiến người không đoán ra được tuổi thật của chị ta nhưng vẫn có thể cảm giác được chắc hẳn đã đến tuổi làm mẹ người ta rồi, đối với suy nghĩ của Trần Đức về mình, hiển nhiên chị Lưu có thể làm đến mức lấy ra được thì cất đi được, nắm bắt có chừng mực, đây là trí tuệ của người làm phụ nữ, nói một cách chính xác thì là trí tuệ mà một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ cần có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây