Bây giờ mập mạp khóc không ra nước mắt, thậm chí anh ta càng liều mạng phát lực bơi lên hơn, sức của dòng chảy ngược lại hất văng và xoay anh ta về, cũng vì thế, mập mạp có thể nhìn thấy xác ướp vẫn đang đứng trong phòng thí nghiệm phía sau mình.
Toàn thân xác ướp từ trên xuống dưới được bọc bởi lớp vải màu trắng nhưng vì thời gian đã quá lâu rồi nên băng vải đã sớm biến thành màu đen vàng, hơn nữa còn đang không ngừng tản ra mùi hôi thối tởm lợm nồng nặc từ trên người.
Mập mạp nhớ lúc mình vừa mới vào không hề có mùi thối, rõ ràng là vì hai thợ lặn tiến vào đây ngày trước thật sự chỉ là một con tôm nhỏ, hoàn toàn không cần vị trong quan tài đó ra tay, trực tiếp nằm bên trong ngoắc ngón tay cũng đủ để giải quyết bọn họ rồi, mà mập mạp của hiện tại, chà, đúng là một con tôm bự.
“Bà mẹ nó chứ!”
Mập mạp cũng bị ép phát điên rồi, đối với thính giả mà nói, bọn họ là một loại người có tinh thần phản kháng nhất, bọn họ biết rất rõ tính quan trọng của tính mạng mình, nhưng dưới sự mài giũa và rèn luyện của Phát Thanh cũng càng biết rõ có đôi khi nếu ngay cả dũng khí quyết đánh đến cùng và liều mạng một phen còn không có, vậy mạng của anh rất khó mà giữ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây