“Cô chỉ cần làm tốt bản thân mình là được, cũng không cần thiết ở đó giả bộ đáng thương, chẳng qua nhìn bộ dáng của cô chắc hẳn từ nhỏ đã là bông hoa lớn lên trong môi trường ở tòa thánh, đúng không? Tuy rằng về mặt thực lực quả thật rất mạnh.”
Nghe được lời chế nhạo của Tô Bạch, Cinderella ngẩng đầu nhìn hắn, hít một hơi thật sâu nhưng lại không phản bác mà hỏi ngược lại: “Cho nên các người đều cảm thấy tôi ngu?”
“Rất đáng yêu, chỉ có thể nói như thế.” Tô Bạch duỗi tay vỗ lên lỗ châu mai trên tường thành: “Trên người mỗi một người đều gánh chịu sự bất đắc dĩ của riêng mình, cô thật sự rất hạnh phúc đấy.”
Tô Bạch hơi do dự, không nói một câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Nhưng trên thực tế, Cinderella quả thật là hạnh phúc hơn so với mình. Từ nhỏ đến lớn cô ta chắc hẳn đều lớn lên ở tòa thánh, từ bé đã thể hiện ra thiên phú tu hành cực cao và được đào tạo trọng điểm. Cô ta sinh sống ở thời đại mà tòa thánh giống như mặt trời ban trưa, không cần cô ta phải anh dũng hy sinh đối đầu chém giết với trận doanh hắc ám.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây