“Răng rắc… răng rắc… răng rắc…”
Những tiếng vang giòn truyền ra từ trên làn da của Tô Bạch, không sai, đây là tiếng vang giòn của da, hoặc là nói thật ra là một loại phân hóa trong tế bào, Tô Bạch vẫn nhắm mắt bất động như vậy.
Lúc này, bộ dáng mặt xanh nanh vàng đó hiển nhiên rất đáng sợ, nhưng khi bản thân hắn ở trong xoáy nước, xung quanh không ngừng có thi thể bị cưỡng chế kéo tới bên cạnh hắn, một khi tiếp xúc sẽ hóa thành tro bụi, hắn lại trông như đã trở thành chúa tể chân chính ở hoàng tuyền này, nắm quyền sinh sát trong tay, không ai bằng.
Tô Bạch không phải một người biện hộ có bệnh đạo đức sạch sẽ, trên thực tế, trong thính giả cũng có người như thế tồn tại, ừm, có loại người yêu trời yêu đất yêu không khí đó phỏng chừng đã trở thành phân bón từ khi làm người thực tập rồi. Cho dù là hòa thượng khi gặp chuyện, thì cách thay đổi theo tình hình của anh ta vẫn khiến người khiếp sợ, chí ít lúc đầu hòa thượng cũng muốn lấy bé con từ trong bụng hồ ly ra để mình sử dụng.
Bây giờ, Tô Bạch là người canh giữ ở nơi này, trong ngày thường thi thể ở nơi này cũng rất nịnh bợ hắn, nhưng khi cần bọn họ hiến thân thì Tô Bạch vẫn không hề do dự một chút nào, bằng không ở cái nơi chết mẹ này, mình cũng không ra ngoài được, có trời biết thế giới chuyện xưa là cái dạng gì, mình có thể nhận được nhiều tài nguyên như vậy hay không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây