Cuối cùng, sự dung nhập của miếng vàng đối với Tô Bạch khi ở Quảng Châu ngày trước đã thay đổi một vài đặc tính trong linh hồn hắn, cho dù Tô Bạch không có khả năng sở hữu năng lực tương tự với miếng vàng có thể thay đổi hư cấu, thay đổi hướng đi của thời gian, nhưng ít nhất có thể khiến linh hồn hắn càng dễ dàng tiếp nhận hình thức biến ảo ký ức.
Đương nhiên, một điểm quan trọng là phát thanh muốn Tô Bạch từ bỏ toàn bộ mọi thứ của mình trước kia để trở thành một Tô Bạch mới, nhưng cha mẹ Tô Bạch lại tồn tại trong ký ức của hắn, một khi Tô Bạch rũ bỏ quá khứ của mình cũng có nghĩ đôi cha mẹ hờ trong ký ức cũng sẽ bị xóa bỏ, cho nên ngay khi hắn đã sớm cam chịu thì thế giới chuyện xưa “lồng giam một ngày” này vẫn chưa kết thúc, đây chính là kết quả đôi cha mẹ hờ đó của Tô Bạch và phát thanh đấu nhau.
Từ Phú Quý từng bảo Tô Bạch chuẩn bị sẵn sàng đợi cơ hội, vì bản thân ông ta hiểu rõ, với thái độ làm người của Tô Dư Hàng, ông ta rất khó để lại cho người có hận ý với mình cơ hội, chuyện này sau khi Từ Phú Quý rời khỏi nơi chứng đạo đã có được sự chứng thực, ông ta ra ngoài chính là chết, cho nên Tô Dư Hàng mới không tới tìm ông ta, vì rất có khả năng Tô Dư Hàng đã biết ông ta chết rồi, một người chết, ông ta còn làm nên được sóng gió gì nữa.
Bằng không, với cái tính cẩn thận của Tô Dư Hàng, làm sao ông ta có khả năng cho phép một lão đồ cổ tồn tại cùng thời đại với mình đột nhiên có được tự do ra ngoài, ông ta còn đang trong trận đánh cờ với phát thanh, làm sao có thể cho phép đối phương bất chợt ra ngoài đâm mình một dao?
Tô Dư Hàng vẫn nhìn về phía Tô Bạch, hình như ông ta vẫn chưa thể nhìn thấy Tô Bạch mà chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được nơi này có người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây