“Ha ha.” Giải Bẩm lắc đầu: “Xin lỗi, tôi rất khó làm được, còn nữa…” Anh ta duỗi tay chỉ vào Thần Quang: “Cậu không phải người bạn đó của tôi, lời đe dọa của cậu ta tôi sẽ sợ cũng sẽ chấp nhận, nhưng cậu, bây giờ tôi đang đứng trước mặt cậu, cậu dám tới giết tôi sao? Chỉ vì tôi nói vài câu đánh giá mà người bình thường đều cảm thấy rất đương nhiên về anh cậu?”
Ngược lại Thần Quang không bị Giải Bẩm kích động mà trực tiếp đi lên ra tay, quả thật, loại nhân vật nói ra tay là ra tay, lôi kéo nhau đả thương nhau, chọc giận nhau mà không hề để ý đến sự trừng phạt của Phát Thanh giống như Tô Bạch, quả thật ít đến đáng thương.
“Gặp nhau thường xuyên cũng không cần thiết phải làm đến bước đường này, còn nữa, anh qua đây không phải chỉ để chế nhạo người ta vài câu gay đấy chứ?”
Dù sao cũng đều là thính giả cao cấp, không nên kết thù, vì chung quy sẽ có cơ hội được phân đến đến cùng một thế giới chuyện xưa.
“Tôi tới quả thật không phải để chế nhạo cậu ta, cậu ta đã là cái thá gì cũng đáng để tôi tới chế nhạo.” Giải Bẩm lấy một chiếc khăn tay ra lau cặp kính mắt viền vàng của mình với vẻ khinh thường: “Tôi chỉ muốn tới hỏi một chuyện, nhưng hình như chuyện mà cậu muốn hỏi cũng giống chuyện mà tôi muốn hỏi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây