Tô Bạch ngồi lên sô pha với vẻ chán nản cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nhỏ, tia chớp và sấm cũng càng lúc càng xa, một bản giao hưởng đột nhiên im bặt ngay vào lúc cao trào nhất.
Nhưng thứ để lại cho Tô Bạch chính là sự tự trách sâu sắc.
Thực tế đã chứng minh cứ hễ ngày đó một người làm cha như mình ở nhà với con trai thì con trai cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Chết tiệt, khốn kiếp, Tô Bạch mắng chửi trong lòng.
Ngược lại hắn hy vọng lúc này Lệ Chi trực tiếp xuất hiện, sau đó ngay khi mình chặn trước mặt cô ta, cô ta sẽ đánh bay mình đi với ưu thế sức mạnh của mình một cách dễ như trở bàn tay, rồi giẫm lên mình, bắt bé con đi trong tiếng gào thét và rít gào của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây