“Kẽo kẹt…”
Cửa sắt bị đẩy ra, Phật Gia bước vào trong nhà. Trong sân, dây leo mà Cát Tường dùng não trồng lúc đầu hình như đã cao hơn một chút, trong không khí cũng tràn ngập một mùi thơm nhẹ nhàng.
Mùi hương này không có độc, vì thứ kịch độc biết phải bảo vệ tốt cho mình như thế nào, ví dụ như chất độc của rắn độc chứa đựng trong tuyến độc mà không phải trải khắp toàn thân, bằng không nó không phải rắn độc.
Mà toàn bộ độc tính của thứ này đều nằm trong lá của nó, chiếc lá màu xanh tươi đó mang theo tính ăn mòn đáng sợ.
Trong phút chốc, Phật Gia lại nghĩ đến cảnh tượng lần đó mình kêu Tô Bạch ăn lá cuốn lươn, cũng chỉ có người biến thái như Đại Bạch, mình mới yên tâm kêu hắn ăn kiểu vậy, hoặc là nói cũng chỉ có người đó mới dám ăn như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây