Cát Tường còn đang kêu gào như phát điên, lúc này hình tượng của nó hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ cao ngạo vốn luôn thuộc về nó, nhưng chính vì loại tương phản cực kỳ rõ nét này mới có thể nhìn ra được sự dày vò và đau khổ trong lòng nó lúc này.
Tô Bạch không đi an ủi Cát Tường bởi vì hiện tại an ủi không có một chút tác dụng nào hết, ngay khi mình quyết định giúp Cát Tường hồi phục thần hồn thật ra cũng đã định trước sẽ lại mang đến cho nó loại đau khổ này.
Thật ra quên đi cũng là một cách chữa lành vết thương rất tốt, nhưng lúc này cho dù là Tô Bạch hay là Cát Tường, phỏng chừng đều không nhát gan đến mức độ đó, mà vẫn sẽ ghi nhớ thù hận.
“Con mèo chết tiệt im lặng một chút đi, phiền bỏ mẹ.” Tô Bạch chửi một tiếng.
Cát Tường sững sờ, nó quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Bạch với đôi mắt đỏ ngầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây