Sức mạnh linh hồn nồng đậm giống như chất lỏng không ngừng chảy ra từ trong quan tài và dung hợp vào trong cơ thể của Cát Tường, Cát Tường bắt đầu từ từ duỗi thân mình, hai mắt mèo vốn mang theo chút đáng yêu bắt đầu càng ngày càng trong suốt giống như hổ phách ở tận cùng của đại dương, sâu thẳm và cao ngạo, mang theo một loại thái độ xa cách người ngàn dặm.
Tô Bạch rút một điếu thuốc ra châm lên, khói thuốc lượn lờ bay lên lại khiến tâm thần hắn có hơi hoảng loạn hơn lúc này, Cát Tường bị bắt đi cùng với bé con trong đêm mưa đó, ngay khi Cát Tường hồi phục thể lực cũng có nghĩa ký ức cũng sẽ hồi phục, và chân tướng liên quan đến đêm mưa đó cũng sẽ hoàn toàn nổi lên mặt nước.
Tuy rằng Cát Tường chưa bao giờ từng mở miệng nói lời nào nhưng Tô Bạch vẫn biết đại khái ý tứ mà nó muốn biểu đạt, dù sao nó cũng là một đại yêu, nó chỉ lười dùng ngôn ngữ của con người và chẳng muốn ăn thức ăn của con người mà thôi, nhưng Tô Bạch không cho rằng con mèo này vẫn sẽ tiếp tục giữ im lặng về chuyện liên quan đến bé con.
Khi Tô Bạch nhìn thấy Cát Tường ở trong nhà ngậm sữa tươi nhìn quanh với vẻ mặt mê mang, cũng biết sự bảo hộ của con mèo này đối với bé con không hề kém hơn một người làm cha như mình bao nhiêu.
Hắn hít một hơi thuốc và cảm nhận cảm giác trong phổi mình được lấp đầy, sau đó lại từ từ phun ra, nhìn sức mạnh linh hồn thật mê người chảy ra từ trong quan quách, hắn mở miệng nói: “Nếu còn nhiều thì cũng cho tôi một phần được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây