“Tôi sẽ thử xem.”
Việc đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy, uy năng từ dấu ấn linh hồn mà thính giả cấp đại lão để lại quả thật không thể coi thường, lúc đầu Tô Dư Hàng tùy tiện vung tay một cái cách hơn hai mươi năm sau đã cuộn lên một cơn sóng lớn cuốn bay Tô Bạch đi, trước đó Lương Sâm vốn dự định lập bia mộ của mình bên cạnh bia mộ của Lệ Chi, kết quả lại bị Lệ Chi trực tiếp đánh vỡ nát, còn đáp một câu: “Anh cũng xứng?”
Tuy rằng Tô Bạch chỉ vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp chưa được bao lâu nhưng trong lòng đại khái cũng có thể đoán ra được, thính giả cấp đại lão hiển nhiên mạnh mẽ nhưng thật sự không đến mức để lại một dấu ấn linh hồn của mình cũng có thể đến mức đáng sợ như vậy, nguyên nhân lớn nhất phỏng chừng vẫn nằm ở nơi chứng đạo này, hoặc là nói con sông vàng không ngừng chảy tuần hoàn đó.
Năm đó dấu ấn linh hồn để lại chìm vào trong nước con sông vàng, không những không tiêu tan đi cùng dòng chảy của thời gian mà ngược lại còn bồi dưỡng và lớn mạnh hơn ở trong đó.
Hắn ôm Cát Tường lên, dường như nó cũng không có bao nhiêu cảm giác với Như Ý cũng không cảm thấy tách ra khỏi bạn mèo của mình có gì to tát lắm, Như Ý cũng không kích động đến vậy, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo bước chân của Tô Bạch cùng nhau đi lên đàn tế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây