“Ồ.” Trong quan tài phát ra một tiếng đáp lại, vẫn là lời ít mà ý nhiều như trước đây nhưng lần này lại đáp thêm một câu: “Hà tất phải ra ngoài.”
Nghe vậy Tô Bạch cũng im lặng.
Đúng vậy, hà tất phải ra ngoài.
Lúc đầu vị trong quan tài này vốn không dự định cho mình ra ngoài nhưng mình vẫn kiên trì muốn đi ra, bởi vì Tô Bạch không muốn bé con không có cha, nhưng bây giờ cha đã không còn con, hơn nữa nhìn thấy trạng thái hiện tại của Cát Tường hắn thật sự không hiểu bây giờ rốt cuộc bé con đã chết hay còn sống, bởi vì Tô Bạch không tin một nam một nữ đó sẽ để ý đến cháu trai gì đó.
“Không đúng.” Đột nhiên Tô Bạch như nhớ đến gì đó mới hỏi: “Ông không ra ngoài thì làm sao biết được chuyện của tôi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây