Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1240: Hy vọng! 1

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy rằng có câu nói xưa rất hay người tốt sẽ được báo đáp, nhưng Tô Bạch vẫn không tin nguyên nhân của tất cả những chuyện này là vì mình giúp những đứa trẻ đã chết yểu ở nơi này báo thù, chuyện đã đến nước này, cô hồn dã quỷ bình thường thật sự rất khó tạo ra được tác dụng gì ở trong đó, một điểm này Tô Bạch nhìn thấy rất rõ ràng.

Nếu như hắn là một thư sinh vào kinh đi thi không may lạc đường ở trong rừng, lúc này có một tiểu quỷ xuất hiện chỉ đường giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm vậy còn có thể thuyết phục được, nhưng bây giờ những người bị liên lụy trong này cho dù là Tô Bạch hay là Như Ý và Cát Tường, hoặc là cả vị nằm trong quan tài ở nơi chứng đạo đó đều không phải sự tồn tại mà một tiểu quỷ có thể chạm tới được.

Con mèo trong viên bi thủy tinh vẫn nhìn Tô Bạch một cách bình tĩnh như vậy, tuy rằng bây giờ rất nhiều chuyện vẫn còn nằm trong sương mù nhưng gánh nặng trên người hắn lại như giảm bớt được một nửa, cho dù thế nào thì ít nhất bây giờ cũng đã liên lạc được với nơi chứng đạo rồi, cũng không cần mình phải đi tìm những người khác hoặc là liên hệ với thính giả bản địa Vân Nam để tìm kiếm tin tức.

Thực ra nghĩ lại cũng đúng thôi, tuy rằng dựa theo cách nói của vị nằm trong quan tài ở nơi chứng đạo đó thì lúc trước ông ta bị Tô Dư Hàng hãm hại, dẫn đến hình như ông ta chỉ có thể luôn tồn tại ở trong quan tài, nhưng dù sao cũng là một nhân vật cùng một thời kỳ với Tô Dư Hàng, cũng chưa từng ngồi trên chuyến xe lửa rời đi. Ông ta quy củ hơn Lương Sâm, không thể nói là nhát gan nhưng ít nhất có thể nói ông ta rất tuân thủ quy tắc, một nhân vật như vậy thật sự nói tay của ông ta không thể duỗi tới nơi chứng đạo được thì ai thèm tin.

“Như Ý? Như Ý?” Tô Bạch gọi với viên bi.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 24%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)