Ngay khi máy bay hạ cánh, Tô Bạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía sân bay Đại Lý bên ngoài cửa sổ máy bay giống như tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ, một sân bay rất nhỏ, còn lâu mới rộng lớn và khoa trương như sân bay ở những thành phố lớn khác tại Trung Quốc, nhưng dường như cũng vừa vặn ăn khớp với khí chất và phong cảnh ở Đại Lý.
Hắn lại cúi đầu nhìn Cát Tường còn đang nằm dưới chân mình, duỗi tay xoa đầu nó, gần đây Cát Tường đã bị hắn “xoa đầu” vô số lần, mới đầu Cát Tường còn phản kháng một chút nhưng thấy phản ứng không có hiệu quả nên cũng chỉ có thể mặc kệ, nhưng mỗi lần Tô Bạch coi nó thành mèo cưng mà vuốt ve, hai mắt của Cát Tường luôn hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Trong lòng bản thân Tô Bạch cũng biết rõ, cho dù Cát Tường có mất trí nhớ hay không và cho dù cả đời này cái thứ hàng này không phải yêu quái mà chỉ là một con mèo nhà thì phỏng chừng vẫn sẽ có cái tính này.
Hắn xuống máy bay, xe chờ đón đã đặt trước đang đỗ ở vị trí cửa sân bay, vừa ra khỏi cửa nhà ga sân bay đã nhìn thấy nó, sân bay nhỏ cũng có cái lợi có sân bay nhỏ, ra vào rất thuận tiện.
Hắn lên xe vẫn ôm Cát Tường như cũ, hắn biết mình phải đi làm chuyện gì, rõ ràng một nam một nữ đó chắc hẳn cũng biết, ở trước mặt một nam một nữ đó mình không có sức phản kháng, đối phương có thể tự do ra vào nhà lão Phương hai lần hơn nữa còn là khi có người ở nhà cũng đã nói rất rõ vấn đề rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây