Tô Bạch xoay người xuống khỏi ghế mây rồi ôm Cát Tường lên, Cát Tường kháng cự lại cái ôm tới từ con người theo bản năng, cho dù có mất đi trí nhớ hay không thì hình như nó vẫn phản cảm với việc làm thú cưng của con người. Nhưng lúc này nó quả thật không có cách nào khiêu chiến với Tô Bạch. Tô Bạch ôm nó trong lòng, hai tay nắm vuốt mèo của nó nhẹ nhàng đung đưa lên xuống.
“Hồi phục cũng không tệ đấy.” Tô Bạch vừa trêu chọc Cát Tường vừa nói, tối qua có người tới nhưng cũng không mang được Cát Tường đi nữa, cũng không giết chết Cát Tường, lại càng không ra tay với ba người trong nhà.
Thật ra, Tô Bạch cũng biết rõ quy tắc một nam một nữ đó không thể ra tay với thính giả này. Tối qua hòa thượng và Gia Thố cũng đã nói tới, ý tứ là một nam một nữ đó hiển nhiên rất đáng sợ nhưng bọn họ không thể giết mình, bằng không Phát Thanh sẽ phát hiện ra bọn họ.
Bây giờ cảm giác này rất kỳ quái, Phát Thanh hành hạ mình trăm nghìn lần nhưng bây giờ đối với Tô Bạch mà nói thứ duy nhất có thể trông cậy vào hình như cũng chỉ còn lại Phát Thanh, nếu không có Phát Thanh áp chế một nam một nữ đó, trở thành lưỡi kiếm sắc bén treo trên đầu bọn họ thì có khả năng mình thậm chí còn không cần thiết phải tồn tại.
Tô Bạch lại kiểm tra một chút phát hiện ra trạng thái hồi phục của Cát Tường còn tốt hơn dự đoán trước đó nhiều, da lông trên người đều đã hồi phục không tồi, phỏng chừng cũng là nhờ mật rắn và dùng thuốc của hai vị cao tăng, nhưng thật ra chân thân và thần hồn của Cát Tường cũng không hồi phục được bao nhiêu, chỉ là không tiếp tục chuyển biến xấu mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây