Mãi cho đến năm ngoái khi tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ ruột của mình sẽ đột tử vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của bà ấy, tôi mới thật sự hoang mang, tôi muốn thay đổi nó và muốn thử đi thay đổi, cho nên đầu năm nay tôi nhìn thấy một hình ảnh, tôi muốn ngăn cản một người qua đường nhưng anh ta lại là tên trộm đang bị cảnh sát đuổi, anh ta đẩy tôi ngã ra đường thậm chí còn cầm dao cắt rách tay tôi rồi băng qua đường bị một xe tải trực tiếp cán chết.”
Nói đến đây, đột nhiên Dương Tuyết khẽ cười: “Đồn công an còn phát giấy chứng nhận thị dân dám đứng lên làm việc nghĩa…”
“Ha ha.” Nghe đến đây, Tô Bạch cũng không nhịn được mà bật cười, quả thật là rất thú vị.
Hai người đều là người từng gặp qua những nỗi kinh hoàng lớn, tuy rằng trải nghiệm của Dương Tuyết chỉ có thể nói là gió thoảng mây bay khi so với Tô Bạch, nhưng phải biết rằng Dương Tuyết vẫn luôn dùng thân phận của một người bình thường để chứng kiến, mà Tô Bạch thì lại cùng với dòng chảy của thời gian mà bắt đầu không ngừng mạnh lên. Cũng vì vậy mà chuyện mà mình cảm thấy rất đáng sợ trước đây đến bây giờ theo quan điểm của hắn cũng thật rất bình thường, ví dụ như thế giới chuyện xưa Người Giấy ngày trước, nếu như đặt ở trong mắt Tô Bạch của hiện tại thì nó thật sự chẳng khác gì với trẻ con chơi trò chơi gia đình.
Người từng chịu khổ mới chân chính biết được niềm vui trong nỗi khổ có ý nghĩa gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây