Giải Bẩm liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ hơi bất ngờ: “Đúng rồi, quên mất hỏi cậu chuyện ngày trước ở Quảng Châu, cậu cũng gặp được thứ gặp ánh sáng là chết đó, đúng không?” Rõ ràng Giải Bẩm đã thông qua cách của mình để biết được một vài tin tức.
“Tương tự thế.” Tô Bạch nghĩ đến miếng vàng đó, miếng vàng đó cũng vậy, chỉ có thể tự mình trốn trong góc không thu hút sự chú ý của người khác mà sống tự do tự tại, một khi xuất hiện trong tầm nhìn của người đời cũng có nghĩa lập tức bị giết chết.
“Đáng tiếc.” Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch lại nói với vẻ hơi tiếc hận: “Tôi cảm thấy anh thay vì tiếc hận con trùng đó còn chẳng bằng tiếc cho bia mộ vừa bị anh bóp nát một cách trực tiếp đơn giản và thô bạo kia thì hơn, trong ngôi mộ này chắc chắn có gì đó huyền ảo, bằng không không có khả năng bảo vệ cho con trùng đó hơn nữa có thể khiến con trùng này phát huy công hiệu.”
Giải Bẩm nghe vậy cũng gật đầu, quả thật, con trùng này vốn không có tác dụng đối với mình, bởi vì mình không thể sở hữu nó, nhưng bia mộ này lại có khả năng cực kỳ đáng sợ, không chỉ có thể phong kín con trùng này ngăn cách cảm ứng của thế giới pháp tắc này mà đồng thời còn có thể không ảnh hưởng đến năng lực mà con trùng này phát huy ra.
“Tôi nhặt mảnh vỡ của bia mộ này về cho ông chủ của tôi xem một chút vậy.” Giải Bẩm lập tức cởi tây trang của mình xuống rồi đựng khối bia đá vào trong tây trang.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây