Ngay lúc Tô Bạch rời khỏi phòng bệnh vừa đi đến cửa bệnh viện thì Giải Bẩm cũng vừa vặn lái xe qua đây ý bảo hắn lên xe.
Tô Bạch ngồi lên xe, lại châm điếu thuốc theo thói quen, không hề để ý đến việc sẽ làm bẩn xe của Giải Bẩm vẫn luôn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này.
Giải Bẩm cũng chỉ hơi nhíu mày nhưng ngược lại không nói gì cả vì quả thật không cần thiết phải nói gì.
“Hai người bọn họ vẫn tin chắc có cô gái đó tồn tại.” Tô Bạch duỗi tay ra ngoài cửa sổ gạt tàn thuốc, bảo: “Cũng không cứu được nữa rồi.”
“Độ cao khác nhau nên phong cảnh nhìn thấy hiển nhiên cũng khác nhau.” Lúc này Giải Bẩm cũng cảm thấy mình có hơi giống cố vấn tâm lý, nhưng bản thân anh ta cũng biết rõ thực ra trong lòng Tô Bạch hoàn toàn biết đã xảy ra chuyện gì, cũng biết rõ Tô Bạch chỉ đang cảm thán mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây