“Archimedes từng nói hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên, âm mưu lần này không phải cũng là một đạo lý như vậy hay sao?” Giải Bẩm đan mười ngón vào nhau, ánh mắt rực rỡ trông có vẻ có hơi hưng phấn: “Dùng trận pháp đơn giản nhất lại gần như ép khô máu của hai thính giả cấp thấp khiến bọn họ biến thành con cừu con bó tay chịu trói, giống như cầm một trăm tệ đi mua một căn nhà ở đường vành đai hai Bắc Kinh vậy.”
“Lối so sánh đầu tiên còn rất có phong cách nhưng câu so sánh thứ hai toàn là tục khí.” Tô Bạch lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ và bảo. Trước đây hắn cảm thấy người này rất không tồi cũng rất thần bí, nhưng đợi khi mình và bọn họ đứng ở độ cao bằng nhau, sao cứ cảm thấy toàn là một đám ngu ngốc như vậy.
“Cũng không phải cậu không biết quê của tôi ở Đông Bắc, nếu tôi không thành thính giả vậy hiện tại tôi chính là một người bình thường, phỏng chừng lúc này còn đang ở trong một căn nhà tại Thưởng Hải mà khóc không ra nước mắt.” Giải Bẩm duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho Tô Bạch, một người đàn ông giúp một người đàn ông khác chỉnh cổ áo một cách chu đáo như vậy, động tác trông rất kỳ quái, nhưng cuối cùng Giải Bẩm vẫn vỗ vào vai Tô Bạch: “Cho nên tôi rất biết ơn, biết ơn nó đã cho tôi một cuộc đời khác hẳn, đã giải thoát tôi khỏi những gút mắt về củi gạo muối dầu dấm tương trà và nhà trong cuộc đời của một người bình thường, cho tôi nhìn thấy phong cảnh khác hẳn.”
“Đồ thần kinh.’ Tô Bạch chửi một câu: “Lời này anh chắc hẳn nên nói với những người thực tập và đám thính giả cấp thấp đã chết đó thì hơn.”
“Được rồi, vẫn nên đi tới khu nghĩa trang đó đi, đó chắc hẳn là bút tích của mẹ cậu, tôi thật sự là có hơi không chờ nổi nữa rồi.” Giải Bẩm duỗi tay đẩy gọng kính của mình: “Thật ra, còn một điểm khiến tôi càng tò mò hơn, âm mưu này có thể lừa hai thính giả cấp thấp nhưng chắc chắn không thể lừa được cậu, nhưng bà ta làm như vậy không phải rõ ràng là đang nói cho cậu biết sao, vậy mục đích của bà ta là gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây