“Nếu là trước kia, anh chỉ có thể cho rằng đây là một chuyện thần quái.”
Hai người cũng đã ăn khuya xong và rời khỏi quán cơm mở tại nhà, buổi tối cũng không có nơi nào thích hợp để nói chuyện nên dứt khoát cùng nhau ngồi trong xe cảnh sát của Sở Triệu.
“Nhưng bây giờ anh thật sự hơi muốn suy nghĩ một chút.”
Sở Triệu một tay cầm ảnh tay còn lại thì kẹp điếu thuốc, nhíu mày nói.
“Nhưng chúng ta là thính giả.” Huân Nhi bảo: “Nếu như chúng ta là người bình thường vậy thật ra rất dễ giải thích thôi, nhưng chúng ta là thính giả, làm sao có thể xóa ký ức của chúng ta được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây