Đương nhiên, ví dụ này có hơi cực đoan hóa, nhưng nó cũng dựa trên một loại nhận thức chung của mọi người.
“Thực ra, tài liệu có liên quan đến cô nhi viện kia rất nhiều, thật sự rất nhiều, nhiều đến mức tôi không có cách nào tin được vậy mà lại có nhiều như vậy.” Yên Hồi Hồng vỗ miệng ợ một cái, một mùi ớt cay lập tức phả ra: “Rất dễ nhận thấy, đôi vợ chồng đó cũng không cố tình xóa sạch toàn bộ thông tin về việc cô nhi viện tồn tại, cho nên cho dù là sau nhiều năm như vậy muốn tìm kiếm một chút thật sự vẫn rất tiện, dù sao cô nhi viện này cũng làm thủ tục đầy đủ thậm chí còn được địa khu phát giấy chứng nhận và cờ thi đua, con mẹ nó còn lên cả báo nữa.
Nhưng tất cả đều có cái cứt dùng được, thông tin dùng được không có lấy một cái, thậm chí ngay cả danh sách cũng không có, mấy năm đó đứa trẻ nào ở đứa nào đi, chẳng có gì hết, sau đó bao gồm cả việc cậu được nhận vào viện phúc lợi đó cũng chỉ có tên cậu và một bức ảnh lúc còn nhỏ của cậu.”
“Ha ha.” Thần Quang cười theo bản năng, cậu ta biết thực ra không phải thông tin bị người giấu diếm mà là ở thời đại đó rất nhiều thứ đều chưa phổ biến và phát triển, ví dụ như cô nhi viện lúc đầu đó, bên trên chỉ mong sao vứt sạch những gánh nặng và phiền toái này đi, mấy thứ vinh danh như giấy chứng nhận và huy chương không cần tiền cứ thoải mái cho, nhưng những việc tinh tế cụ thể thì ở thời điểm đó cũng không có người nào thật sự đi làm, cũng sẽ không có người nào đi thống kê, lại thêm sau đó cô nhi viện đó còn đóng cửa, hiển nhiên cũng biến thành một sự tồn tại xấu hổ tương tự với “vụ án chưa giải quyết.”
Có bao nhiêu đứa trẻ từng được nuôi ở cô nhi viện và trong này lại có bao nhiêu đứa giống như mình sau đó trở thành thính giả, lại có bao nhiêu người chết và còn lại bao nhiêu người vẫn còn sống, những chuyện này không có cách nào biết được như cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây