“Cha anh thật sự là một người cha vĩ đại.” Tô Bạch nói với An Lạc.
“Không biết tại sao nhưng cảm thấy hình như lời khen này của cậu có hơi chói tai thì phải?” An Lạc đáp.
“Anh đừng nghĩ nhiều, được rồi, tôi còn có chút việc phải đi đây.” Tô Bạch đứng dậy, chỉ vào An Lạc: “Anh thanh toán đi.”
An Lạc nhìn bóng lưng bước khỏi tiệm trà sữa của Tô Bạch, anh ta cắn môi mình, thân là một người thông minh lại tự phụ vừa rồi trong khoảng thời gian gặp mặt đến rời đi này, trong lòng anh ta vẫn luôn rất áp chế, mà áp chế thường có thể dẫn đến tức giận.
Dù sao thực lực giữa đôi bên chênh lệch quá lớn đã mang đến loại bầu không khí gặp mặt hoàn toàn do Tô Bạch chỉ đạo. Đối với An Lạc mà nói đây là một sự sỉ nhục và chà đạp lên niềm kiêu ngạo của mình, rõ ràng ở trong thế giới chuyện xưa trước người này vẫn chỉ là một tù nhân, hơn nữa sự sống chết của hắn còn nằm trong tay mình, nếu mình hạ quyết tâm sớm một chút thì người này đã chết từ lâu rồi, làm sao còn có cơ hội biến thành thính giả cao cấp ở trước mặt mình diễu võ dương oai như hiện tại!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây