“Trà thế nào?” Gia Thố ngồi trên ghế, duỗi tay chỉ vào cốc trà trên bàn trà và hỏi.
“Phật gia, hỏi như vậy chứng tỏ cậu không hiểu về trà.” Giải Bẩm liếc mắt nhìn Gia Thố và cười, trà nhấp được nửa ngụm lại bỏ xuống: “Trà đạo giống như văn chương, văn không đứng nhất và trà cũng vậy, mỗi một loại trà có sự đặc sắc thuộc về riêng chúng, đồng thời mỗi một người pha trà cũng mang lại một cảm giác khác nhau cho trà. Trà có ngọt, có thơm, có đắng, mà cũng có chát, cho nên không thể phân rõ là ngon hay tệ, chỉ có thể dựa vào cá nhân để nếm ra mùi vị trong đó, xem có thích hợp với mình không.”
Khi Giải Bẩm nói những lời này rất có một loại cảm giác của lão tăng ngồi thiền, nhưng vừa vặn hai người ngồi bên cạnh anh ta, nói một cách không khoa trương chút nào thì đều là những cao tăng đương thời, hơn nữa còn là những cao tăng hoàn toàn xứng đáng.
“Được rồi.” Gia Thố khoát tay, ý bảo Giải Bẩm dừng lời thuyết giáo văn vẻ của mình lại: “Nói thật đi, anh có thể tới đây khiến tôi cũng có hơi bất ngờ đấy.”
“Từ lúc tôi vào cửa, không phải các cậu cũng chưa từng gọi tôi là đại nhân hay sao? Câu nói có hơi bất ngờ này thật sự rất giả tạo.” Giải Bẩm cởi bộ tây trang màu đỏ trên người ra đặt ở một bên ghế sô pha, rồi nói tiếp: “Là muốn biết kinh nghiệm thăng cấp thành thính giả cao cấp thế nào từ chỗ tôi đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây