Trong thư phòng tản ra hương giấy và mực, trên vách tường cũng treo rất nhiều tranh chữ, có một ông già râu tóc bạc phơ đang đứng trước bàn học viết chữ, ông ta đứng ở nơi đó giống như một cây tùng xanh. Thư phòng nằm trong một mảnh sân đơn độc, ông già không muốn lúc mình luyện chữ bị người khác làm phiền, cho nên trong thời gian luyện chữ của ông ta, trong sân này ngay cả người nhà cũng không thể tùy tiện tiến vào.
Một bóng đen chậm rãi lẻn vào đây, xuất hiện phía sau lưng ông cụ một cách im hơi lặng tiếng, cuối cùng, chậm rãi ngưng tụ ra hình bóng của Tô Bạch.
Tô Bạch ẩn giấu khí tức của mình, cứ nhìn ông cụ trước mặt luyện chữ với vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc như vậy.
Trong “ký ức thơ ấu” của mình, Tô Dư Hàng cũng thích luyện chữ, đại khái là được kế thừa từ ông cụ này đi, từ một mức độ nhất định mà nói, ông cụ này chính là ông nội của mình, chỉ là cho dù là trước đây hay là hiện tại, mối quan hệ giữa hắn và người trong nhà ở hai bên cha mẹ đều không được tốt cho lắm.
Một mặt là vì lúc đầu, hai cha mẹ hờ đó của mình đã không đi theo con đường mà gia tộc đã sắp xếp sẵn, lại cứ cố tình đi kinh doanh, đây vốn đã là suy nghĩ đối nghịch với người lớn trong nhà, khiến người trong nhà không thích, dù sao lúc trước cho dù là phía bên ông cha hờ của hắn hay là phía bên bà mẹ hờ, sau khi hai người tốt nghiệp đại học, gia đình đã dành rất nhiều tài nguyên lên người bọn họ, nhưng bọn họ lại khinh thường, ngoảnh mặt buông tay rời đi, chẳng khác nào hoàn toàn phá hủy bố cục chính trị của hai gia tộc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây