Theo như Tô Bạch nói, ấn tượng ban đầu nhất của hắn đối với thứ như nhân quả này là tới từ Lam Lâm, khi đó, hắn vẫn chưa trở thành người có thâm niên, khoảng cách với đám người Lam Lâm thực sự rất xa vời, nhưng cảnh tượng điên loạn và tự sát trước nỗi sợ hãi của Lam Lâm về nhân quả cuối cùng ấy, lại vẫn luôn lởn vởn trong đầu Tô Bạch.
Nhưng cho dù không có bài “giáo dục vỡ lòng” lấy thân thử nghiệm này của Lam Lâm, đại khái Tô Bạch cũng sẽ không tìm hiểu nhân quả gì đó, bởi vì đối với hắn mà nói, thực ra quá khứ và tương lai không có quá nhiều sức hút. Hắn là một người vẫn luôn rất thực tế, còn thực tế hơn cả bà cụ tốn nửa ngày mặc cả xuống hai xu tiền khi mua đồ ăn ở chợ.
Chuyện này có lẽ có liên quan đến quá trình trưởng thành của mình, ngay khi bạn vẫn luôn xem tranh trưởng thành, khi bạn vẫn luôn bị đặt trong bình nuôi cấy mà lớn, thì bạn đối với quá khứ của bạn, thực ra đã tê liệt và không quan tâm nữa rồi, đối với tương lai, cũng không có sự mong đợi hay sợ hãi gì, hứng thú duy nhất có khả năng chính là kiên định mà sống.
Có lẽ, đoán trước được thay đổi của nhân quả trong tương lai, đối với hắn mà nói, lại càng có khả năng là một loại tra tấn hơn.
Lúc này, sự im lặng của Gia Thố và hòa thượng khiến trong đáy lòng của Tô Bạch dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, sẽ không phải hai con hàng này cũng đang nghiên cứu nhân quả đấy chứ, vậy lần này chơi vui rồi, mập mạp không cần thiết phải rời đi, mà chỉ có thể là bản thân Tô Bạch tự đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây