Nói thực, hành động chủ động rời khỏi đội ngũ trước đó, ngược lại không phải nói Tô Bạch cố tình tỏ vẻ kiêu ngạo, mà là bởi vì hắn đã sớm quen một mình lăn lộn ở trong thế giới chuyện xưa rồi, mà trong thế giới hiện thực cũng gần như thế.
Đương nhiên, nếu có đám người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố ở đây, vậy Tô Bạch cũng không để ý nếu như mọi người tổ đội với nhau , nhưng rất dễ nhận thấy, loại đồng đội có có trình độ cao, hơn nữa tính cách lại hợp như mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đó, vẫn quá thưa thớt, năm người còn lại kia, Tô Bạch cũng không quen biết, nên cũng chẳng muốn ở chung với bọn họ.
Về phần người cường hóa hệ tinh linh đó và chuyện mà An Lạc mong đợi, tuy rằng Tô Bạch không nghe thấy, nhưng bắt đầu từ hớp rượu vang đầu tiên trong ly nước uống, trong lòng hắn thực ra đã sớm biết rõ buổi tiệc này rốt cuộc có bản chất thế nào.
Bởi vì từ trong rượu vang, hắn nếm ra được mùi vị của máu người tươi mới, hắn là Huyết tộc, vô cùng nhạy cảm với máu, nên hắn tin bản thân mình tuyệt đối sẽ không cảm giác lầm.
Như vậy, rất dễ nhận thấy, bản chất của buổi tiệc này, hoặc nói là diện mạo vốn có của nó, cũng chỉ có thể gọi là cái nhìn hạn hẹp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây