“Truyện cổ tích kinh dị, có chút thú vị đấy.” Gia Thố đặt đồ ăn gọi bên ngoài lên bàn, sau đó đưa bao thuốc cho Tô Bạch, là Marlboro: “Trong hai năm trước, Phát Thanh trên cơ bản, sẽ cấu tạo ra thế giới chuyện xưa với chủ đề chính là vấn đề chưa giải quyết, bây giờ tới Cô Bé Lọ Lem Của Cổ Tích Kinh Dị này. Cái chữ “của” này, có khả năng có nghĩa Phát Thanh lại mở một cái bẫy.”
Tô Bạch mở bao thuốc, lấy một điếu ra, bóp nát hạt nổ, đáp một cách rất bình tĩnh: “Cũng tương tự đi, thực ra đổi thành chủ đề gì cũng không sao cả, chẳng qua chỉ là lột một tầng da khác mà thôi, bản chất vẫn là muốn thính giả tiến vào thế giới chuyện xưa rồi dày vò đến chết đi sống lại.”
“Không phải đều là như vậy hay sao?” Phật gia đưa đũa cho Tô Bạch, nói: “Ăn cơm trước đi, thời gian đưa tới có hơi lâu, đồ ăn đã không còn nóng bao nhiêu nữa rồi.”
Tô Bạch gật đầu, cùng với Gia Thố, hai người ăn từng miếng một.
“Như vậy, cậu nói thế giới chuyện xưa cổ tích kinh dị này, được xem là thuộc thể loại linh dị sao?” Gia Thố hỏi, một thế giới chuyện xưa loại hình mới xuất hiện, hiển nhiên cần phải định nghĩa vị trí của nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây