Tô Bạch cười với vẻ hơi buồn bã, cũng đúng, nếu con mèo đen này bằng lòng rời khỏi đây, thì lúc đầu đã sớm cùng Cát Tường đi theo Tô Dư Hàng rời đi rồi, có lẽ, nó và Cát Tường có sự khác biệt rất lớn, có lẽ hơn nữa, năm đó, Cát Tường chọn Tô Dư Hàng, mà con mèo đen này lại chọn vị ở trong quan tài kia.
Mỗi một người đều có sự lựa chọn của riêng mình, ừm, câu nói này cũng có thể ứng với mèo.
Vị trong quan tài đó phát ra một tiếng thở dài, rõ ràng ông ta biết rõ, nếu con mèo đen này có thể rời khỏi nơi này cùng Tô Bạch, thì có thể nhìn thấy nhiều thứ đặc sắc hơn, nhưng có lẽ, từ góc độ nội tâm của ông ta mà nói, ông ta dường như đã quen với cảm giác có con mèo đen này ở bên cạnh mình trong suốt những năm thái dài đằng đẵng này rồi.
Tô Bạch duỗi tay, vỗ nhẹ lên cỗ quan tài: “Ông anh, đợi lần sau khi tôi tới đây chứng đạo, lại tới thăm ông sau, ông muốn ăn gì, muốn uống gì, bây giờ có thể nói với tôi, lần sau tôi sẽ mang cho ông.”
Vị trong cỗ quan tài không đáp lại câu hỏi này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây