Sau đó vị trong quan tài đó cũng chỉ trò chuyện một lần đó, rồi cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, thời gian lại trôi qua chừng mười ngày nữa, tại sao lại là chừng, bởi vì trong quan tài cũng không giống như nửa tháng trước, mỗi ngày đều phóng ra một sợi thi khí ra cho Tô Bạch hấp thụ, đại khái là bởi vì hành động chủ động tiến vào trong dòng nước lần đó của hắn, khiến vị đó cũng chẳng muốn tiếp tục để ý đến hắn nữa.
Cũng may, tuy rằng không ăn không uống, nhưng dựa vào thể chất cương thi, Tô Bạch thật sự không lo mình thật sự sẽ chết ngắc ở nơi này, dù sao ở đây cũng không giống với khu vực chân không tuyệt đối mà Phát Thanh đã chế tạo ra trong thế giới chuyện xưa ngày trước, ít nhất thì thi khí vẫn khá phong phú.
Hắn ngồi bên bờ sông, con mèo đen đó lại đứng trên tế đàn, lặng lẽ nhìn Tô Bạch.
Tuy rằng tính cách của con mèo đen này và Cát Tường có sự khác biệt rất lớn, nhưng hai con mèo đều có thái độ cực kỳ cao ngạo, mà cũng đúng thôi, về phương diện mức độ sinh mệnh mà nói, thì bọn nó có thể sánh ngang với thính giả cao cấp, nên quả thực có loại thái độ này.
Trong dòng nước vẫn không ngừng truyền tới tiếng kêu gọi, gọi Tô Bạch qua đó, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau sung sướng, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chìm đắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây