Tô Bạch đứng dậy, xoa cái đầu trọc của chú tiểu: “Vừa rồi ông chủ cho cậu tiền, tại sao không lấy? Thực ra cậu lấy tiền của bọn họ, bọn họ lại càng yên tâm hơn.”
“A di đà phật, một bát cơm, một đoạn kinh, một đoạn nhân quả, cơm tiểu tăng đã ăn rồi, kinh tiểu tăng cũng đã đọc xong, nhân quả cũng đã kết, tiểu tăng cảm thấy không cần thiết phải dính thêm vào nhân quả nữa.”
Chú tiểu vẫn trả lời câu hỏi của Tô Bạch một cách rất nghiêm túc, đồng thời, chú ta cũng nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Tô Bạch.
Theo quan điểm của Tô Bạch, tiểu hòa thượng này rất có tuệ căn, chú ta có sự kiên trì của riêng mình, thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng lại càng khó có được, hòa thượng ấy mà, vốn chú trọng vào một kiểu đại trí giả ngu.
“Nhân quả?” Tô Bạch mỉm cười, duỗi tay búng lên cái đầu trọc của chú tiểu: “Tiểu tử thối hiểu gì về nhân quả chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây