“Mọi người nghe cái này chắc nghĩ nghề này rất lãng mạn và rất có tiền đúng không? Thực tế lại không phải, chỉ có những người đứng đầu trong giới nghệ thuật mới kiếm được tiền, còn lại chỉ có thể cạp đất thôi. Kiên trì theo đuổi sở thích của riêng mình không phải là sai nhưng chúng tôi đều đã hai mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, cũng đã đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn rồi nhưng thu nhập của anh ấy vẫn không ổn định như vậy, lúc may mắn thì có thể kiếm được một lần cả trăm nghìn tệ, lúc không may thì không có nổi một xu, điều này làm tôi rất lo lắng.”
“Tôi đã khuyên anh ấy đừng làm nghề này nữa, thật sự không được thì làm thêm nghề phụ cũng được. Dù anh ấy chỉ làm một nhân viên bảo vệ cũng ổn định hơn làm họa sĩ lúc này! Nhưng anh ấy không muốn, còn nói nếu mình có một công việc khác thì không còn đủ tinh lực để cống hiến cho hội họa, với lại anh ấy còn nói sự nghiệp của mình đã có chuyển biến tốt, nó sẽ không như thế này mãi đâu, còn nói tôi phải tin tưởng anh ấy.”
“Tôi thực sự không biết phải tin tưởng anh ấy như thế nào? Con trai 25 tuổi có thể giống với con gái 25 tuổi được à, tôi không thể thất bại được! Mẹ tôi đã bắt đầu thúc giục tôi dẫn người yêu về nhà ra mắt rồi nhưng vấn đề là tôi không dám dẫn bạn trai mình về…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Lúc cô ấy nói tới đây thì người phụ nữ trung niên Triệu Liên đang xách đồ ăn cũng gật đầu đồng ý: “Mặc dù bây giờ con gái tôi còn đang học cấp ba nhưng nếu lớn lên mà nó dẫn một người bạn trai như vậy về nhà rồi đòi cưới người đó chắc chắn tôi sẽ bị tức đến mức nhồi máu cơ tim luôn.”
“Đúng rồi.” Tô Mai và Triệu Liên bỗng nhiên cảm thấy có thể đồng cảm với nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây