Khác biệt so với mười mấy năm trước, lần này Hà Thông rõ ràng cảm giác được sự đáng sợ của cái chết.
Gã hầu như không còn cái gan không sợ trời không sợ đất như trước kia nữa, giờ gã đã biết sợ hãi.
Gã không muốn chết, gã tiếc tất cả mọi thứ có được ở hiện tại!
Bàn tay cầm dao của Chung Văn không run chút nào, mắt ông ấy không chút cảm xúc, giơ tay lên cao rồi đâm về phía Hà Thông.
“Ni Ni, Tiểu Nhạc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây