Lúc ấy, tư cách làm vật hiến tế vẫn chưa đến lượt nhà họ Triệu. Cô em gái hoạt bát hiếu động lại to gan, Triệu Tương luôn oán giận nói với Triệu Ngọc: “Dựa vào cái gì mà con gái chúng ta cứ sinh ra là phải đeo trên lưng lời nguyền rủa và chờ chết chứ?”
Triệu Ngọc cũng chỉ thở dài: “Chẳng có cách nào đâu… Nếu như không hiến tế, mọi người sẽ phải chết. Em quên lời kể của bố mẹ chúng ta về trận dịch bệnh năm đó rồi sao?”
Triệu Tương vẫn thấy không phục lắm.
Cô ấy siết chặt nắm đấm: “Em còn lâu mới tin, chẳng lẽ cứ mãi dựa vào việc hiến tế sao? Nhất định em sẽ tìm ra cách giải quyết được lời nguyền của thôn Nha Thần!”
Triệu Tương không muốn thành vật hiến tế, cũng không muốn nhìn nhiều cô gái vô tội như vậy phải hy sinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây