Lạc Nhiễm Nhiễm giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu. Cô ấy mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi nói: “Vậy trống Chị Hai, hiến tế,... Tại sao một chuyện vô nghĩa như vậy mà các người không đứng dậy phản kháng? Cứ tin như thế thôi? Cứ làm theo như thế thôi?”
“Không thì có thể làm sao bây giờ?” Bạch Hà cười khổ: “Nếu có người muốn chạy trốn hay đứng lên phản kháng, những thôn dân khác không những không hỗ trợ mà còn ngăn cản…”
“Bọn họ cảm thấy nhà chúng tôi cũng phải hy sinh nhiều năm như vậy, tại sao nhà mấy người sao có thể không hy sinh gì như vậy? Không thể, nhất định phải công bằng…”
Lòng người.
Đây chính là lòng người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây