Trên đường đến nhà Từ Dung Dung, điện thoại Kỷ Hoà đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị hai dòng tin nhắn.
—— Là Đường Giai Giai gửi đến.
Đường Đường: Đại sư Kỷ Hòa, tôi đã dùng bùa quấn quanh sợi lắc tay rồi mang đi đốt như những gì cô nói. Anh ta sẽ không xuất hiện nữa đúng không?
Kỷ Hòa rủ mắt xuống, các ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Kỷ Hòa: Sẽ không bao giờ xuất hiện được nữa.
…
Thành phố Lân.
Tiệm trang sức Hồng Thủy.
Có một người ăn mặc như thầy tu, đưa theo người phụ nữ với đôi mắt sưng đỏ vén rèm bước vào.
Chủ tiệm nhanh chóng bước đến đón tiếp.
Hình như thầy tu đó vừa tham gia một lễ tế bái nào đó, tay vẫn còn cầm theo mõ.
“Ông chủ Lưu, đây là chị Trương.”
Người phụ nữ được gọi là chị Trương đang cầm trong tay chiếc túi bằng vải bố, ánh mắt quét một vòng quầy hàng rồi kính cẩn nói: “Đại sư, đây chính là nơi… mà ông nói sao?”
Những món trang sức với các kiểu dáng khác nhau được bày ngay ngắn trên quầy hàng.
Có cái thì trông đơn giản nhưng lại toát lên phong cách cổ xưa, có cái thì tinh xảo sang trọng, mang ý nghĩa riêng của mình.
Nhưng mỗi một món trang sức đều toát lên một luồng hơi thở âm tà, không một món đồ nào là ngoại lệ cả.
Bà ta siết chặt chiếc túi vải, ánh mắt toát lên sự băn khoăn.
“Chị Trương, bà cứ đưa món đồ đó cho ông chủ Lưu là được rồi. Bà yên tâm đi. Ông ta từng thực hiện minh hôn cho mấy mươi người rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thầy tu đó hất nhẹ cằm lên, nhanh chóng xoa xâu phật châu trong tay.
Đôi mắt hí sắp bị đống thịt dư trên mặt che chắn đến mức không mở to ra được xoay tít một vòng.
Nét căng thẳng trên mặt chị Trương dần vơi đi, bà ta đưa chiếc túi vải đó ra, sau khi thấy ông chủ Lưu đưa tay ra định nhận lấy thì bà ta lại không kìm được nắm chặt lại.
“Tôi không biết phải lấy thứ gì, trừ ngày sinh bát tự của con trai tôi thì tôi có mang thêm những thứ mà bình thường thằng bé thích đến nữa. Nếu như không dùng được thì có thể trả chúng cho tôi không?”
“Đó là điều đương nhiên.”
Ông chủ Lưu nhận lấy túi vải đó rồi nói tiếp: “Vui lòng đợi một chút.”
Ông ta đi vào trong một căn phòng nhỏ.
Để lại thầy tu và chị Trương đứng đợi trong cửa hàng.
Ánh mắt của chị Trương nhìn theo ông chủ Lưu mãi cho đến khi ông ta bước vào trong phòng, dường như muốn nhìn xuyên qua cả cánh cửa ấy vậy.
Thầy tu kia tiếp tục gõ mõ, miệng thì không biết đang niệm bài kinh gì.
Chị Trương đưa tay áo lên, đặt nửa mông lên băng ghế, sau đó lại không kìm được, hai mắt bắt đầu đỏ hoe.
Con trai bà ta mới có hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học thôi, còn chưa kịp kết hôn thì đã gặp phải tai nạn xe liên hoàn rồi qua đời.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đối với chị Trương mà nói đây là một cúc sốc vô cùng lớn.
Trong vòng một đêm mà mái tóc đã lấm tấm sợi bạc.
Bà ta thương tiếc cho con trai mình, nghe người khác nói thầy tu Tăng có quen với người thực hiện minh hôn nên mới tìm đến đây.
Cho dù có phải trả cái giá lớn đến mức nào thì bà ta cũng không thể để con trai mình đi một cách cô đơn lẻ bóng như thế, xuống đến dưới vẫn phải sống một mình được.
Lúc chị Trương đã hạ quyết tâm thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một âm thanh rất kỳ lạ.
Ngay vào lúc này, những ngọn đèn trong cửa hàng bỗng chớp nháy liên tục.
Thầy tu thì trông bình tĩnh hơn, động tác gõ mõ cũng dừng lại.
Chị Trương hoảng loạn nhìn sang bên kia, chỉ thấy những món trang sức được trưng bày trên quầy hàng bắt đầu rung lên dữ dội.
Ngọn đèn chớp nháy càng nhanh thì những món đồ trang sức đó cũng bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Cứ như một con thú hoang bị nhốt, đang cố gắng giãy giụa lần cuối cùng vậy.
“Xoảng, xoảng, xoảng!”
Vào giây phút cuối cùng tất cả ngọn đèn đều đồng loạt nổ tung, mảnh vỡ rơi đầy dưới đất.
“A!”
Chị Trương hét lên thất thanh, hoang mang sợ hãi ôm lấy tai mình ngồi thụp xuống đất.
Không biết qua bao lâu, hình như chị Trương phát hiện ra mình không hề bị các mảnh vỡ ấy ghim phải nên mới từ từ mở mắt ra.
Lúc này bà ta nhìn thấy cửa trong phòng mở toang nên đã thò đầu vào đó, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hai mắt trợn tròn, bị dọa sợ đến mức hét lên chói tai.